Miền Trung gọi hoa là gì


Người dân xếp hàng nhận lương thực cứu trợ. Ảnh: PV

Show

Quyết định liều lĩnh

Khúc ruột miền Trung của đất nước lại tiếp tục gánh lũ, đời họ nghèo khi sống với gió Lào, nắng bụi, nay lại càng bần cùng, khốn khổ hơn khi bốn phía chìm trong biển nước mênh mông.

Nhận được tin có đoàn từ thiện vào vùng rốn lũ, tại xã Lộc Yên, huyện Hương Khê, tỉnh Hà Tĩnh tôi không giấu nổi niềm khao khát được đặt chấn đến đó để tận mắt chứng kiến cơn lũ kinh hoàng, để trần thuật lại tất cả những gì mình nhìn thấy cho công chúng. Đơn giản chỉ là để thấu hiểu nỗi đau mà bà con miền Trung đang chịu đựng.

Tuy nhiên, mọi chuyện tưởng như dừng lại và không thể thực hiện được nữa. Đoàn từ thiện này không phải do một tổ chức hay cơ quan nào đứng ra quản lý, bảo lãnh. Đây là đoàn từ thiện tự phát, do chính các bạn sinh viên đang học tập và làm việc trên địa bàn Hà Nội phát động; họ nhờ quan hệ của bản thân huy động các mạnh thường quân và doanh nghiệp ủng hộ.

Thêm nữa, để hạn chế thấp nhất chi phí, họ đến vùng rốn lũ bằng phương tiện xe máy, vận chuyển hàng cứu trợ bằng một chiếc xe tải. Tất cả những người tham gia trong chuyến đi này đều không hề quen nhau, họ là những người lạ. Vậy, lấy lý do gì để tôi tin và đồng hành cùng họ.

Tôi không biết họ là ai? Họ sẽ bỏ rơi tôi giữa đường khi xe tôi hỏng, họ sẽ bỏ mặc tôi khi tôi kiệt sức trên đoạn đường gần 400km? … Bao nhiêu câu hỏi trăn trở trong đầu tôi suốt những ngày dài.

Miền Trung gọi hoa là gì

Khi miền Trung vẫy gọi... chúng tôi lên đường. Ảnh: PV

“Mình sẽ đi”…

Đổ đầy bình xăng, mũ bảo hiểm, áo phản quang… cứ thế chúng tôi xách balo lên đường. Mười bốn xe máy sẵn sàng đi theo tiếng gọi từ miền Trung ruột thịt. Nhiều người nói rằng, chúng tôi đồng hành cùng nhau trong sự hiếu kì. Cũng đúng đấy chứ, nhưng chưa đủ! Chúng tôi đồng hành cùng nhau trong sự hiếu kì đặc biệt.

Chúng tôi hiếu kì không biết bà con sẽ mừng rỡ như thế nào khi nhận được nước sạch, lương khô và thuốc?

Chúng tôi hiếu kì không biết đám trẻ con sẽ thích thú ra sao khi nhận được những tấm áo lành lặn, xinh xắn được là gấp phẳng phiu từ anh em miền Bắc?

Chúng tôi hiếu kì không biết người dân có thở phào nhẹ nhõm khi có được phèn chua xử lý nước để sinh hoạt hàng ngày?

Sự hiếu kì ấy khó mà diễn tả hoặc nói ra thành lời. Bởi đó là thứ ngôn ngữ của khối óc và con tim, nó mãnh liệt, rạo rực y như tuổi trẻ của chúng tôi vậy. Những cô cậu tuổi 20, 21 chưa từng biết đến những trận lụt kinh hoàng, cũng chưa từng trải qua cái nắng gió khắc nghiệt nơi mảnh đất miền Trung. Song để đồng hành cùng nhau trong hành trình ấy, chúng tôi còn có cả trái tim nhiệt thành, biết yêu thương, biết sẻ chia và cũng biết cho đi mà không cần nhận lại.

Thế mới thấy được, giới trẻ hiện nay không hề thờ ơ trước số phận của đất nước, của nhân dân; càng không dửng dưng, lãnh đạm trước nỗi khổ của đồng bào. Họ nhận thức được trách nhiệm của chính mình trong đó, tự giác góp một phần nhỏ sức lực, chung tay đùm bọc đồng bào miền Trung.

“Các con cứu trợ miền Trung, thì miền Trung cứu trợ lại các con thôi”...

Khi mọi người đang yên giấc thì chặng đường của chúng tôi bắt đầu. Đi trong cái buốt lạnh của sương đêm. Vượt qua những cung đường lớn, bóng tối bắt đầu bao phủ ngợp lấy đoàn xe đang lao vun vút. Chỉ còn gió rít bên tai, mưa lòa xòa khóe mắt, cả đoàn bám nhau theo bóng sáng phả ra từ phía áo phản quang. Tôi và người bạn đồng hành cùng nghĩ ngợi rồi cười: “Đúng là mình còn trẻ, cứ đến nơi không có đường và để lại dấu chân”…

Trong cơn đói, mẩu bánh mì chia nhau cũng cảm thấy ấm lòng. Ảnh: PV

Tuy nhiên, để vào được vùng khó khăn nhất chúng tôi phải tiếp tục vượt hơn 50km đường trơn, lầy và khó đi với những khúc cua bất ngờ. Nếu không lái quen tay rất dễ bị văng ra khỏi đường. Vượt qua gần 400 cây số, nào xe bị thủng săm, chảy dầu đến nổ lốp; không chống lại được cơn thèm ngủ, cả đoàn tấp vào lề, coi mặt đường là chiếc đệm êm ái đánh một giấc… Nếu không có sự liên kết, đồng sức, đồng lòng giữa các thành viên, có lẽ đoàn cũng không thể  đến nơi trong mờ sáng thứ 7, ngày 22/10.

Điều lạ lẫm ở đây là sau khi nước rút, nắng gắt, bụi đường cuốn lấy người phả ra mùi đầm đậm, ngai ngái đặc sệt. Nhận được thông báo từ phía xã có đoàn sinh viên từ Hà Nội tới, bà con ở xã Lộc Yên phấn khởi vẫy tay chào đón chúng tôi trong sự vui mừng khôn xiết.

Từng thùng lương khô, mì tôm, nước được tự tay chúng tôi phân chia và phát tới từng nhà. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của bà con khi nhận được tình cảm của anh em miền Bắc, mọi mệt mỏi trong chúng tôi cứ tan biến đi đâu hết, chỉ còn niềm sung sướng với trái tim đập mạnh từng hồi.


Bà Phan Thị Tự không giấu nổi niềm xúc động khi cả nước hướng về miền Trung. Ảnh: PV

Tôi kịp ghi lại nụ cười ấy, đôi môi rạng ngời trên khuôn mặt lam lũ, tiều tụy bởi nắng gió, nhưng ai bảo vì thế mà người miền Trung sống khô khan, lãnh cảm? Họ có một cuộc sống thảnh thơi mà bao người sống ở thành thị mong ước. Một lối sống giản đơn song cũng rất mực chân thành. Họ lạc quan và trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười khiến tôi hiểu thêm cái tảo tần tháo vát của những người dân vô danh, bình dị, vốn bao đời sống trên cát trắng với cái nắng cháy thịt cháy da. Sự tháo vát và bản năng ham sống mãnh liệt sẽ giúp người ta vượt lên và thích nghi với cả những hoàn cảnh khắc nghiệt ngoài ý muốn.

“Các con cứu trợ miền Trung, thì miền Trung cứu trợ lại các con thôi”... hay “Dì chuẩn bị cơm rồi đây, chỉ có rau rừng, cải muối, có cái bụng thật thà này nữa. Đi đường xa, lại còn đi xe gắn máy các con ráng ăn cho khỏe còn lấy sức kịp về nghe chưa?”… Dì vừa nói vừa gằn giọng, hai hàng lông mày nhăn lại, cố tỏ ra tức giận khi biết cả đoạn đường dài lũ chúng tôi chẳng kịp ăn gì mà đến đây ngay. Thứ tình cảm ấy, lạ thật, nó giống như người mẹ xót lũ con khờ khi chúng bị thương vậy.

Đồng bào cả nước và kiều bào ở nước ngoài đều hướng về miền Trung, thiết tha chia sẻ và ủng hộ miền Trung bằng cả vật chất lẫn tinh thần. Sự ủng hộ ấy dù lớn hay nhỏ, đều đầy ý nghĩa và ấm áp tình người. Giữa mưa lũ miền Trung, cái sâu sa của triết lí dân gian “Bầu ơi thương lấy bí cùng…”, “Nhiễu điều phủ lấy giá gương…” và hai chữ “đồng bào” trở nên thiêng liêng hơn bao giờ hết.

Thiêng liêng hai chữ "đồng bào". Ảnh: PV

Trên đường trở về Hà Nội, anh bạn đồng hành hỏi tôi sẽ viết điều gì trong chuyến đi này. Và tôi – một  cộng tác viên cũng đang hỏi chính mình sẽ viết về đề tài gì để nộp cho Tổng biên tập, người vốn khó tính trong việc chọn lọc và đưa tin.

Với một cô sinh viên năm 3 chuyên ngành báo chí để viết về thứ cảm xúc dễ dãi, mơ hồ thật đơn giản. Tuy nhiên, bằng trực giác và lương tâm của chính mình tôi hiểu được trong mỗi bài viết  cần mang đến cho bạn đọc những thứ chân thực nhất.  

Bài ca về tình yêu thương, đùm bọc của đồng bào cả nước với người dân miền Trung còn sâu sắc và cảm động hơn nhiều so với bản tình ca mà đôi tình nhân nước Mỹ đã viết trong phim “Titanic”. Tuy rằng quyết định liều lĩnh, mạo hiểm vào miền Trung lần này tôi không thu lại được nhiều tư liệu vì nước đã rút, bà con gần như đã thu dọn xong “chiến trường” do lũ gây ra. Nhưng tôi biết rằng, trong chuyến đi này để bình an quay trở về Hà Nội tôi không hề đơn độc.

Hà Anh

Ẩm thực Việt Nam đa dạng không chỉ trong nguyên liệu, cách chế biến và thưởng thức mà tên gọi của chúng cũng có sự khác biệt rõ rệt giữa 3 miền Bắc – Trung – Nam. Hài hước thay, đôi lúc đi du lịch đến một địa phương nào khác, những tên gọi lạ tai này có thể khiến chúng ta thoáng chút "bối rối" nhẹ.

Dưới đây chính là 10 loại rau củ quả phổ biến có tên gọi khá khác biệt giữa 3 miền nước ta mà chắc hẳn bạn chưa từng biết đến!

Người miền Bắc gọi quả mận của miền Nam là "roi". Tại một số vùng Trung Bộ, hiếm người biết rằng nó còn có tên là "đào".

Miền Trung gọi hoa là gì


Trong khi đó, đây mới chính là "mận" đối với người dân miền Bắc. Người Nam Bộ thường gọi quả này là "mận Hà Nội" cơ!

Miền Trung gọi hoa là gì


"Quả dứa" của người miền Bắc thường được người Nam quen gọi là "trái thơm". Đặc biệt ở miền Trung, nó còn có tên là "trái gai".

Miền Trung gọi hoa là gì


Đây là "bạc hà" - một nguyên liệu chuyên dùng để nấu canh chua theo cách hiểu của người Nam Bộ. Trong khi đó, ở miền Trung nó thường được gọi là "ráy". Miền Bắc lại nổi tiếng với cái tên "dọc mùng".

Miền Trung gọi hoa là gì


Còn đây mới chính là "bạc hà" đối với người dân miền Bắc, là một loại lá tạo mùi thơm đặc trưng. Ở miền Trung và Nam, người ta hay lầm tưởng nó là "húng lủi". Thực chất, cả 2 loại lá này đều cùng thuộc Chi Bạc hà(danh pháp Mentha). Tuyđặc điểm bên ngoài khá giống nhau nhưng công dụng và mùi vị thì hoàn toàn khác nhau nhé!

Miền Trung gọi hoa là gì


Cái này chắc nhiều người biết nè! Người Bắc quen gọi đây là "quả quất". Ở miền Nam, người ta toàn kêu là "trái tắc" mà thôi! Đặc biệt, người dân một số tỉnh Tây Nam Bộ còn gọi đây là "trái hạnh".

Miền Trung gọi hoa là gì


"Rau mùi" từ lâu đã quen thuộc với người miền Bắc vì mùi vị vô cùng đặc trưng, thậm chí khiến một số người không chịu nổi. Ở trong Nam, nó còn có tên là "ngò rí".

Miền Trung gọi hoa là gì


Nếu như miền Nam gọi đây là "ngò gai" thì ngoài Bắc người ta xem nó như "rau mùi tàu".

Miền Trung gọi hoa là gì




"Khổ qua" và "mướp đắng" có lẽ là 2 cái tên đã quá quen thuộc đối với cả người dân 3 miền rồi phải không!

Miền Trung gọi hoa là gì


Vừa nhìn ảnh, bạn có đoán được đây là loại rau nào không? Đối với người Bắc, nó có tên là "cải cúc". Trong khi đó ở miền Nam, người ta hay kêu "tần ô". Một số tỉnh Trung Bộ còn gọi đây là "tàng ô" nữa đó!

Miền Trung gọi hoa là gì


Đối với người dân miền Nam, "khoai mì" có lẽ là loại củ đã gắn liền với tuổi thơ của chúng ta. Di chuyển ngược lên miền Trung và miền Bắc, nó lại thường được gọi là "củ sắn".

Miền Trung gọi hoa là gì


Rắc rối nữa đây, hình bên dưới mới chính là "củ sắn" theo cách hiểu của người miền Nam. Các vùng Bắc Bộ hay gọi nó là "củ đậu" đó bạn ơi!

Miền Trung gọi hoa là gì


Lại thêm một trường hợp chắc nhiều người trong chúng ta từng nghe qua: Người miền Nam toàn gọi "quả na" là... "mãng cầu" mà thôi!

Miền Trung gọi hoa là gì


Còn trái này được người miền Nam kêu là "mãng cầu xiêm". Không biết các bạn ở vùng khác gọi như thế nào nhỉ?

Miền Trung gọi hoa là gì


Ở các tỉnh Bắc và Trung Bộ, loại rau bổ dưỡng này thường được gọi là "súp lơ". Trong khi đó người miền Nam lại thích kêu... "bông cải" cho dễ hiểu!

Miền Trung gọi hoa là gì

Nguồn: Tổng hợp