Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh(Lí Bạch)I. Tác giả Show 1. Tiểu sử - Lí Bạch (701-762), nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc đời Đường, tự Thái Bạch, hiệu Thanh Liên cư sĩ, quê ở Tam Cúc - Lúc mới năm tuổi, gia đình về định cư ở làng Thanh Liên, huyện Xương Long thuộc Miên Châu (Tứ Xuyên) nên nhà thơ vẫn thường coi Tứ Xuyên là quê hương của mình. - Từ trẻ, ông đã xa gia đình để đi du lịch, tìm đường lập công danh sự nghiệp. Dẫu muốn góp phần cứu dân giúp đời song ông chưa bao giờ được toại nguyện. 2. Sự nghiệp sáng tác - Lí Bạch được mệnh danh là “tiên thơ” - Đặc điểm thơ Lí Bạch: + Biểu hiện một tâm hồn tự do, hào phóng + Hình ảnh thơ thường mang tính chất tươi sáng, kì vĩ + Ngôn ngữ tự nhiên mà điêu luyện + Ông thường viết rất hay về chiến tranh, thiên nhiên, tình yêu và tình bạn II. Tác phẩm1. Xuất xứ - Bài thơ được sáng tác khi ông ở xa quê của mình - Bài thơ do Tương Như dịch, in trong Thơ Đường, tập II 2. Bố cục (2 phần) - Phần 1 (hai câu đầu): cảnh trăng sáng và tâm trạng của tác giả - Phần 2 (hai câu còn lại): nỗi nhớ quê hương của tác giả 3. Giá trị nội dung Bài thơ thể hiện một cách nhẹ nhàng mà thấm thía tình quê hương của một người sống xa nhà, xa quê hương trong cảnh đêm trăng thanh tĩnh. 4. Đặc sắc nghệ thuật - Thể thơ ngũ ngôn cổ thể - Ngôn ngữ giản dị mà tinh luyện - Sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa miêu tả và biểu cảm - Nghệ thuật đối
bài thơ cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh được viết theo thể thơ nào? các câu thơ có đặc điểm gì về vần, nhịp? cảm xúc bao trùm của bài thơ là gì? Các câu hỏi tương tự Tĩnh dạ tứ hay Tĩnh dạ tư[1] (Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh) là một bài thơ thuộc thể thơ Đường luật ngũ ngôn tứ tuyệt của nhà thơ Lý Bạch (701-762), ra đời trong thời Thịnh Đường.
Nguyên tác
Dịch nghĩa:
Dịch thơ:Theo bản dịch thơ của dịch giả Tương Như, in trong Thơ Đường, tập 2, trang 47[1]:
Bài thơ này cũng từng được dịch ra nhiều ngôn ngữ trên thế giới. Tại Việt Nam, bài được giảng dạy trong chương trình Sách giáo khoa Ngữ Văn lớp 7, tập I.
Giáo sư Nguyễn Khắc Phi trong chuyên đề giảng dạy Thi pháp thơ Đường cho học viên cao học tại Đại học Sư phạm Hà Nội, trong khi dẫn ý của nhà nghiên cứu Phan Ngọc rằng "ngôn từ của thơ Đường là rất đơn giản", đã chỉ ra trong thực tế lại không hề đơn giản, và lấy ví dụ chỉ một hiện tượng như bài "Tĩnh dạ tứ" đã có những dị biệt về ngôn từ dẫn đến nhiều cách hiểu khác nhau:
Hãy nêu ngắn gọn những nội dung chính và chi tiết kiến thức trọng tâm bài học " Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh "
[toc:ul] A. Ngắn gọn những nội dung chính1. Giới thiệu chung
2. Phân tích bài thơ Phiên âm: Sàng tiền minh nguyệt quang, Nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, Đê đầu tư cố hương. Dịch thơ: Đầu giường ánh trăng rọi, Ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương. a. Hai câu thơ đầu: Tả cảnh: khắc họa khung cảnh đêm trăng rất thi vị, lãng mạn, huyền ảo, đẹp như ở chốn bồng lai.
Ngụ tình: Tâm trạng nhớ quê của nhà thơ: Một đêm trăng đẹp và thanh tĩnh những nhà thơ trằn trọc không ngủ được
b. Hai câu thơ cuối: tâm hồn nhà thơ hòa quyện với thiên nhiên với ánh trăng xinh đẹp:
=> Hai câu thơ cuối tình người và tình quê đã được khái quát hoá, cụ thể hoá và sâu sắc trong hành động: => Trong đêm khuya, 1 mình đối diện với ánh trăng cô đơn, lạnh lẽo đã tạo cơ hội, tình hướng cho nhà thơ bộc bạch lòng mình - đây là thủ pháp quen thuộc của thơ trung đại: tức cảnh sinh tình. B. Phân tích chi tiết nội dung bài học1. Tìm hiểu chi tiết nội dung bài thơ :
2. Hai câu thơ đầu: Miêu tả khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ, huyền ảo, sự thanh tĩnh, yên tĩnh hiện lên một cách tự nhiên, đáng yêu. Ánh trăng chiếu sáng trên bầu trời, ở mặt đất và ở đầu giường: Đầu giường ánh trăng rọi, Ngỡ mặt đất phủ sương. Trong cảnh có tình khi mà tác giả nằm trên giường mà thao thức không ngủ được, bất chợt thấy trăng rọi mà ngỡ mặt trời đã thức, mặt đất phủ sương đánh thức mình dậy. Tâm trạng luôn khắc khoải, trăn trở, thao thức của kẻ ly hương như bị nỗi nhớ nhà dày vò của tác giả đang giống với nỗi nhớ quê hương của em. Câu ngỡ mặt đất phủ sương vừa trực tiếp tả tâm trạng bâng khuâng, bồi hồi lại vừa gián tiếp tả cử chỉ của người ngồi trên giường cúi đầu nhìn vào xa xôi, mông lung, như tìm kiếm một thứ gì đó mà đối với tác giả nó rất gần gũi, thân thương, nhớ đất, nhớ người nhớ cả quê hương. 3. Hai câu thơ cuối: Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương.
4. Tổng kết:
|