Kể lại 1 lần em mắc lỗi với mẹ

Các bạn đã bao giờ mắc lỗi chưa? Chắc câu trả lời sẽ là “Rồi” đúng không? Trong cuộc đời, mỗi chúng ta khó tránh khỏi một lần mắc lỗi. Điều quan trọng là chúng ta phải biết sửa chữa nó và làm thật nhiều việc tốt để bù đắp cho phần lỗi lầm của mình. Gần đây, tôi đã gặp phải một chuyện đáng nhớ và có lẽ mãi sau này cũng sẽ khó mà quên được. Nó đã cho bản thân tôi một bài học sâu sắc. Chuyện xảy ra như sau:

Vào cuối buổi học, cô giáo phát phiếu thu tiền học phí đến tất cả học sinh trong lớp tôi. Khi về nhà, tôi lập tức đưa phiếu cho mẹ. Đọc xong thì mẹ cẩn thận chuẩn bị tiền cho tôi mang đi nộp. Sáng hôm sau, tôi để số tiền đó trong cặp sách, rồi mang đến lớp. Lúc tổ trưởng bắt đầu truy bài, tôi lấy sách vở trong cặp ra thì phát hiện mình đã quên cuốn bài tập Toán. “Rõ ràng hôm qua mình bỏ nó vào cặp rồi cơ mà”- tôi thầm nghĩ và lục tung tất cả sách vở lên. Lúc đó, tôi thực sự rối trí mà không biết rằng: mình đã sơ ý làm rơi phong bì đóng học phí xuống gầm bàn. Cô bắt đầu thu tiền học, tôi thì cuống cuồng lên, tìm mãi, tìm mãi mà chẳng thấy nó đâu. Cuối cùng, cô cho phép tôi đóng tiền học vào ngày mai. Vậy là nỗi lo lắng bây giờ dồn vào việc biết nói thế nào với mẹ đây, khéo mẹ sẽ cho tôi một trận đòn nhừ tử mất thôi.

Trên đường về, tôi rất hồi hộp, sợ hãi, tìm cách để nói lại với mẹ. Đang đi thì bất chợt tôi thấy một chiếc ví tiền rơi ra từ túi một anh sinh viên. Tên anh thì tôi không biết, nhưng mặt anh thì tôi nhớ rõ. Anh ấy là sinh viên của trường Đại học sư phạm Hà Nội. Hầu như ngày nào anh ấy cũng đi cùng tôi trên chuyến xe buýt về nhà. Mọi sự quan tâm, chú ý của tôi dồn vào chiếc ví vừa bị rơi ra. Tôi hí hửng, mừng thầm trong bụng và tự nhủ: “thế là mình có thể lo được vụ học phí này rồi”. Tôi nhanh tay nhặt chiếc ví, rồi nhẹ nhàng cho ví vào túi quần.

Tối đến, khi tôi đi ngủ, thì cái “hí hửng” khi mới nhặt được tiền đã không còn. Tôi bắt đầu suy nghĩ về cảm xúc của anh sinh viên ban chiều. Có lẽ, nó cũng giống y như cảm xúc của tôi khi đánh rơi học phí. Mặc dù cố lờ ý nghĩ đó đi, nhưng nó cứ không ngừng lảng vảng ám ảnh trong đầu tôi. May là cuối cùng thì cái chăn ấm đã làm tôi nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi đến lớp, tôi nộp số tiền nhặt được cho cô. Nhìn mặt tôi cô hỏi “Con có chuyện gì không?”. Cuối buổi học, tôi kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện đã xảy ra. Cô khuyên tôi nên nói thật với mẹ và tìm cách trả lại số tiền đó. Tôi nhớ như in lời cô dạy: “Giấu diếm sai lầm của mình, lấy đồ của người khác là không trung thực đâu con ạ. Con cần mạnh dạn, dũng cảm đối diện và sửa chữa sai lầm của bản thân. Cô tin mọi người sẽ tha thứ cho con khi con biết nhận ra lỗi lầm của mình”. Và quả thật, khi tôi đem sự việc kể cho mẹ, mẹ đã không mắng tôi. Mẹ chỉ khuyên nhủ tôi và cho tôi tiền để trả lại anh sinh viên đó.

Hôm sau, tôi lên xe buýt về nhà. Như thường lệ, anh ấy cũng đi cùng chuyến với tôi. tôi rụt rè tới gần anh và ngập ngừng giải thích với anh chuyện đã xảy ra, rồi đưa tiền trả cho anh. Anh sinh viên đã vô cùng mừng rỡ. Anh không trách phạt gì tôi mà chỉ đưa ra cho tôi những lời khuyên bảo bổ ích. Lòng tôi chợt thanh thản và nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Lại một ngày mới đến trường. Bỗng nhiên, Thùy Dương - người bạn ngồi gần bàn tôi chạy lại và hỏi: “Có phải hôm trước cậu đánh rơi một chiếc phong bì màu xanh không? Tớ nhặt được cái phong bì đề tên cậu. Hôm qua tớ nghỉ học nên không mang tới cho cậu được”. Ôi, đúng là may mắn quá. Tôi nhảy cẫng lên và cảm ơn bạn. Cuối cùng thì tôi trả được của rơi cho người đánh mất và cũng tìm lại được đồ bị mất của mình.

Các bạn thấy đấy, nếu chúng ta làm việc tốt thì những điều tốt đẹp sẽ lại đến với chúng ta. Mong là qua câu chuyện này, mỗi bạn học sinh chúng ta đều trung thực, dám nhìn nhận khuyết điểm và sửa chữa sai lầm mà mình mắc phải.

Học sinh Vương Việt Hùng- lớp 6A4

Với bài viết này, Việt Hùng đã bước đầu bộc lộ được khả năng xây dựng tình huống kịch tính, hấp dẫn, và cách sử dụng ngôn từ khá tinh tế khi mới là học sinh lớp 6. Dù vẫn còn một vài khuyết điểm cần sửa chữa, khắc phục như cách dẫn dắt, diễn đạt, đặt câu, thiết lập cấu từ… Nhưng bài văn thực sự đã thể hiện được sự cố gắng, nỗ lực của học sinh. Bài văn được Việt Hùng đọc trước cả lớp và nhận được sự tán thưởng nhiệt liệt bằng tràng pháo tay rộn rã của tất cả học sinh 6A4.

Không có ai hoàn hảo cả, chưa có ai là chưa từng mắc lỗi nhưng lỗi lầm là để chúng ta sửa đổi và hoàn thiện hơn trong tương lai, hôm nay hãy cùng chúng tôi tìm hiểu những bài văn kể về lỗi lầm đã từng phạm phải với cha mẹ của mình để có thêm nhiều bài học nhé!

Mục lục bài viết

1.1. Bài mẫu 1 – Bài văn kể về một lần mắc lỗi khiến bố mẹ phải buồn hay nhất:

Đứa trẻ nào cũng từng mắc sai lầm khiến cha mẹ buồn lòng. Tôi cũng vậy, nhưng sau đó tôi đã học được một bài học quý giá.

Tôi là một cậu bé khá nghịch ngợm, thích trò chơi điện tử. Nhưng vì không có máy tính ở nhà nên thỉnh thoảng cuối tuần, tôi thường ra ngoài ăn uống với bạn bè. Con trai chúng tôi, một khi ngồi trước màn hình máy tính, dường như quên hết mọi thứ.

Đêm đó là ngày thứ Hai đầu tuần. Vừa học, đầu tôi cứ nghĩ về trận đấu hôm qua với Hùng – thằng bạn thân trong lớp cũng đam mê trò chơi điện tử như tôi. Tôi càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy thất vọng vì tôi giỏi hơn anh ấy. Không! Phải tập cho thuần thục thì mới thắng được, phải “hạ” Hùng để “bớt kiêu”. Đột nhiên một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi. Tôi đứng dậy, gấp cuốn sách lại và nói với mẹ:

– Mẹ ơi! Bài toán này khó quá! Mẹ cho con sang nhà Hùng hỏi với! Mẹ đồng ý và bảo tôi về nhà sớm. Tôi lập tức bỏ chạy. Nhà Hùng ở cuối phố, cách nhà tôi chỉ vài trăm mét. Kiểm tra một số địa điểm trò chơi điện tử, mỗi địa điểm đều vô lý. Lét lút nhìn quanh không thấy người quen nên rẽ nhanh vào cửa hàng điện máy. Ngồi vào bàn mà lòng tôi rạo rực lạ thường, tôi mải mê chơi quên cả thời gian. Chợt có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai làm tôi giật mình.

– Nghỉ đi nhóc! Quá muộn rồi! Người chủ nhắc nhở và chỉ vào đồng hồ. Đã hơn mười một giờ. Tôi lưỡng lự đứng dậy trả tiền rồi ra về. Trong lòng lo lắng, tôi tìm cách đối phó nhưng không nghĩ ra cách. Chợt có tiếng xe máy dừng cạnh tôi và giọng nói nghiêm nghị của bố tôi:

– Tuấn, mau lên xe!

Đầu gối loạng choạng, tôi đứng như trời trồng, lắp bắp:

– Bố… bố… đi tìm con à?

– Đúng rồi! Mẹ nói tôi đến nhà anh Hùng xin giảng bài nhưng muộn quá không thấy tôi về nên nhờ bố đón.

Giọng bố bình tĩnh, nhưng tôi biết bố đang kìm nén cơn giận. Một nỗi sợ hãi khủng khiếp làm tôi choáng váng. Như một cái máy, tôi leo lên xe để bố chở về nhà. Về đến nhà, tôi thấy mẹ vẫn chưa đi ngủ mà đang đợi tôi. Chắc chắn mẹ tôi rất lo lắng cho tôi. Tôi ngay lập tức cảm thấy tội lỗi. Về đến nhà, tôi lập tức xin lỗi bố mẹ, rồi thành thật kể lại mọi chuyện. Cha tôi sau đó nói với tôi:

– Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè. Đó không phải là một cái gì đó sai trái. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là không đúng. Chơi game bố mẹ không phản đối nhưng nếu trẻ chơi quá nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe và học tập. Bố hy vọng con nhận ra điều đó!

Sau khi nghe xong, tôi nhận ra sai lầm của mình. Tôi liền hứa với bố mẹ sẽ không tái phạm và cố gắng học tập chăm chỉ hơn. Đây là một bài học đáng nhớ đối với tôi.

1.2. Bài mẫu 2 – Bài văn kể về một lần mắc lỗi khiến bố mẹ phải buồn hay nhất:

Ai trong đời không mắc lỗi lầm khiến cha mẹ buồn, tôi cũng vậy. Nhưng qua lỗi lầm đó, tôi đã học được một bài học quý giá.

Lúc đó, dù là con gái nhưng tôi rất nghịch ngợm. Năm lớp 5, tôi hay chơi khăm bạn bè. Có lần, chúng tôi rủ nhau trốn học thể dục để ra cổng trường mua quà vặt. Nhưng thật không may, cả nhóm đã bị giáo viên bắt gặp. Cô yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trở lại lớp học. Cuối ngày hôm đó, có một giờ sinh hoạt, cô giáo phê bình nghiêm khắc chúng tôi trước cả lớp. Và cô ấy cũng nói rằng cô ấy sẽ nói chuyện với bố mẹ cô ấy. Lúc đó vì còn nhỏ nên tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong lòng không có mặc cảm.

Ngày hôm sau khi cô giáo về nhà, cô nói chuyện với mẹ xong rồi bỏ đi. Mẹ gọi cho tôi qua nhắc nhở. Chính lúc đó tôi đã có những thái độ và lời nói vô lễ với mẹ. Cho đến khi tôi nhận được một lá thư của cha tôi viết cho tôi. Cha tôi nghiêm khắc chỉ trích thái độ của tôi. Và kể lại những kỷ niệm khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi phải thức trắng đêm để chăm sóc tôi trong bệnh viện khi tôi bị ốm. Bức thư của bố khiến tôi vô cùng xúc động và hối lỗi. Chiều hôm đó, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm mẹ và nói lời xin lỗi. Nước mắt tôi rơi hết lần này đến lần khác. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Bố vừa đi làm về, thấy hai mẹ con ôm nhau khóc, bố cũng chạy lại ôm chúng tôi.

Sau ngày kỷ niệm đó, tôi dường như trưởng thành hơn. Tôi biết giúp bố mẹ việc nhà. Cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, học hành chăm chỉ hơn. Tôi hiểu rồi, không có vấn đề gì. Bố mẹ tôi luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù lớn đến đâu cũng được cha mẹ tha thứ.

2. Bài văn kể về một lần mắc lỗi khiến bố mẹ phải buồn ấn tượng nhất:

Gia đình đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống. Đôi khi, người ta sẽ mắc phải những sai lầm khiến cha mẹ buồn lòng. Nhưng ta vẫn nhận được sự bao dung và yêu thương từ những người ta yêu thương nhất.

Tôi sinh ra trong một gia đình không có tình thương. Bố mẹ tôi chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Mọi việc nhà đều do mẹ đảm đương. Mẹ vừa là cha vừa là mẹ. Tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm, vì vậy tôi thường làm phiền mẹ tôi. Mỗi chiều thứ sáu, tôi sẽ có một lớp Toán học thêm ở trường. Nhưng hôm đó, tôi trốn học để đến nhà Lan chơi. Lan vừa được mẹ mua cho một chiếc máy vi tính mới. Cả hai mải mê chơi điện tử đến nỗi quên cả thời gian.

Trên đường về, tôi gặp Hùng – bạn cùng lớp. Cô giáo cho biết, hôm nay khi điểm danh, thầy phát hiện tôi và Lan trốn học. Cô gọi cho bố mẹ của cả hai. Nghe vậy, trong lòng tôi lo lắng, cố gắng đạp xe về nhà thật nhanh. Về đến nhà, tôi gọi lớn nhưng không nghe mẹ trả lời. Bước vào bếp, tôi thấy trên bàn có khay cơm được đậy cẩn thận. Tắm rửa, ăn uống xong mà mẹ vẫn chưa ra. Tôi lẻn vào phòng mẹ và thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi! nhưng không nhận được hồi âm. Tôi lo lắng chạy đến bên giường, khi chạm vào mẹ tôi thấy nóng ran. Tôi chợt nhớ chiều nay trời mưa rất to. Chắc khi về đến nhà mẹ bị ướt mưa.

Đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn hối hận. Tôi tự trách mình ham chơi, trong khi mẹ phải làm lụng vất vả, lại ốm đau nhưng vẫn cố gắng nấu ăn cho tôi. Tôi vội chạy đi lấy khăn lạnh đắp lên trán cho mẹ. Sau đó tôi nấu cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đỡ hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ cười và ăn. Nói xong, tôi nhìn mẹ, rồi ôm mẹ khóc: “Con xin lỗi mẹ!”. Mẹ ôm tôi và nói: “Không sao đâu con! Mẹ hy vọng con nhận ra sai lầm của mình và không tái phạm vào lần sau”.

May mắn thay, sáng hôm sau cô ấy đã khỏe và có thể đi làm bình thường. Kỉ niệm này đã giúp tôi nhận ra tình yêu thương và lòng bao dung của mẹ. Tôi tự nhủ rằng mình cần phải học hành chăm chỉ và ngoan ngoãn.

3. Bài văn kể về một lần mắc lỗi khiến bố mẹ phải buồn đạt điểm cao nhất:

Trong cuộc sống, con người thường mắc nhiều sai lầm. Tôi cũng vậy, tôi đã từng khiến bố mẹ phiền lòng vì tôi.

Đó là năm tôi học lớp sáu. Tôi là một đứa trẻ ham chơi, vì vậy tôi đã không học hành chăm chỉ. Vào cuối học kỳ đầu tiên, kết quả học tập của tôi thật tồi tệ. Sau khi xem xét, cô giáo đến nhà tôi nói chuyện với bố mẹ tôi. Chiều hôm đó, tôi về nhà rất lo lắng. Về đến nhà đã thấy bố mẹ ngồi đợi ở phòng khách. Tôi chào bố mẹ, và chờ đợi những lời mắng mỏ. Nhưng không, bố mẹ tôi không đánh tôi, họ không lớn tiếng, họ chỉ nói chuyện nhẹ nhàng với tôi.

Bố nói rằng cô giáo đến để trao đổi về tình hình học tập của tôi. Giáo viên nói rằng tôi là một học sinh thông minh, nhưng không phải là một người chăm chỉ. Điều đó làm cho hình thức của tôi không tốt. Cha tôi cũng kể cho tôi nghe về cuộc sống học đường của ông. Bố cũng hay ăn chơi, trốn học khiến ông bà phiền lòng. Mẹ tôi cũng kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của bà. Vì nhà nghèo, mẹ em chỉ học hết cấp 2 rồi phải nghỉ học để phụ giúp bà ngoại. Mẹ rất muốn đi học nhưng không được. Tôi ngồi xuống và lắng nghe.

Lần đầu tiên tôi được nghe những lời chân thành từ bố mẹ. Buổi chiều trôi qua êm đềm. Sau buổi chia sẻ, cả gia đình tôi cùng nhau ăn trưa. Mẹ tôi nấu ăn là tất cả yêu thích của tôi. Tôi lén nhìn mẹ, thấy mặt mẹ có nhiều nếp nhăn. Dù giận và thất vọng về tôi nhưng bố mẹ vẫn yêu thương và quan tâm đến tôi. Tôi cảm thấy mình cần phải học tập chăm chỉ. Bởi vì bố mẹ tôi đã làm việc chăm chỉ để cho tôi cơ hội đến trường.

Gia đình rất quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Vì có những người luôn yêu thương và bao dung cho ta. Từ tận đáy lòng mình muốn gửi đến bố mẹ những lời yêu thương nhất.