Truyện cá mặn xuyên vào truyện mạt thế

Giang Diệu Diệu xuyên tiến một thiên mạt thế văn, trở thành một cái bé nhỏ không đáng kể tiểu pháo hôi.

Suy xét đến mặt sau đủ loại tàn khốc tao ngộ, nàng quyết định nằm yên chờ chết, tránh ở trong nhà không ra đi, có thể sống bao lâu tính bao lâu.

Vì trước khi chết cũng muốn ăn ngon uống tốt, nàng hự hự mà giấu rất nhiều vật tư. Ai ngờ một ngày có cái nam nhân xông vào nhà nàng, cư nhiên so nàng càng cá mặn, ăn vạ nơi này không đi rồi.

Nàng tam rương khoai lát, bị nam nhân ăn sạch.

Nàng sáu rương bún ốc, bị nam nhân ăn sạch.

Nàng mười rương hạch đào, bị nam nhân ca băng ca băng gặm cái tinh quang!

Giang Diệu Diệu giận dữ, quyết định đem hắn đuổi ra đi. Đêm khuya trộm theo dõi hắn, lại thấy hắn đi vào tang thi đôi, giơ tay chém xuống, giết được kia kêu một cái tiêu sái soái khí.

Nam nhân tẩy sạch dơ bẩn trở về, đẩy tỉnh giả bộ ngủ nàng.

“Cay rát cổ vịt cho ta một cái”

Giang Diệu Diệu quyết đoán hai tay dâng lên, “Ăn, toàn về ngươi!”

Từ đó về sau đã xảy ra một kiện thần kỳ sự, nàng vật tư…… Như thế nào càng ăn càng nhiều?

Tag: Làm ruộng văn mạt thế ngọt văn xuyên thư

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Giang Diệu Diệu ┃ vai phụ: ┃ cái khác:

Một câu tóm tắt: Gặp phải một cái lớn hơn nữa cá mặn


Page 2


Quả nhiên người đàn ông đã bị cô thuyết phục, không hề hỏi nữa.Giang Diệu Diệu thấy anh không có ý định dùng vũ lực, nên lá gan lớn hơn một chút. “Anh từ chỗ nào tới? Tôi thấy trên người anh cũng không có vũ khí, zombie không cắn anh sao? Chỗ máu đó là như thế nào?”Người đàn ông không để ý đến cô, xoay người đi thẳng lên lầu, vừa đi vừa hỏi: “Có cờ-lê không? Cho tôi một cái.”Loại công cụ cơ bản này Giang Diệu Diệu đương nhiên đã có chuẩn bị, lấy cờ lê cho anh xong, lại phát hiện đối phương đi tới phòng ngủ.Sau khi nhận lấy cái cờ-lê, liền nhét nó vào trong túi quần, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, hai tay bắt lấy lỗ thông gió, không tính toán gì liền bò vào bên trong.Giang Diệu Diệu tò mò muốn biết anh ta làm gì, cũng học anh nhún hai bước, đáng tiếc vóc dáng quá thấp, nhảy lên rồi vẫn không tới được, sờ cũng không đến.Cô đành phải ở dưới mong ngóng, nghe được phía trên có tiếng động không ngừng truyền đến.Đang lúc cô lo lắng rằng những zombie sẽ bị thu hút bởi điều này, người đàn ông đã quay lại, bịt kín lỗ thông hơi, đóng đinh nó, và ném lại cờ lê cho cô..Cô chụp được cờ lê trong tay, lại kinh ngạc hỏi: “Không phải anh sắp đi rồi sao, làm gì vậy?”Cửa ra vào bị cô chặn lại vào ngày đầu tiên bùng phát thời tận thế, lỗ thông hơi lại bị bít kín, không có cách nào đi ra ngoài.Không phải người đàn ông này định ở lại ăn nhờ ở đậu đấy chứ?Anh ta lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, khi đã hút được nửa chừng lại nói tiếp: "Anh trai và bố của cô đều là cảnh sát, nhưng họ thậm chí không biết làm thế nào để bịt kín các lỗ thông hơi mỏng manh như vậy.Đám zombie kia có thể leo lên ống dẫn điều hòa không khí trung tâm trên mái nhà, sau đó lẻn vào bất cứ lúc nào. Giang Diệu Diệu mặt đỏ lên, ôm cờ lê không nói lời nào.Khói thuốc lượn lờ, người đàn ông híp mắt nhìn cô trong chốc lát, dập tắt tàn thuốc hỏi: “Phòng vệ sinh ở đâu? Tôi muốn tắm rửa một chút.”Cô chỉ hướng đi cho anh, đối phương từ phòng khách khiêng hai xô nước đi vào, thản nhiên giống như ở chính nhà mình..


Anh không có mặc áo, bởi vì kích thước vai áo đối với anh mà nói thật sự quá nhỏ, nên chỉ mặc quần đùi.Vòng eo hẹp có thể mặc vào, nhưng kích thước vẫn quá nhỏ so với anh, trông có vẻ hơi mũm mĩm.Chiếc quần đùi ôm sát lấy phần hông của anh, đôi chân dài miên man, bờ vai rộng và cơ bụng trong nháy mắt trở nên gợi cảm.Giang Diệu Diệu bỗng nhiên phát hiện, thật ra cô đang tra tấn chính mình.Người đàn ông gấp chiếc khăn tắm và ném lại cho cô: "Bởi vì thời tiết ngày càng ấm lên, một đợt lớn zombie sẽ bắt đầu đi về phía nam vào tháng tới,bọ nó sẽ đi ngang qua thành phố này, ít nhất tôi sẽ đợi đến khi chúng rời đi rồi mới đi."Giang Diệu Diệu kinh ngạc nói: “Nói cách khác anh một ở lại đây ít nhất một tháng?"“Ừ.”“Không được!”Tất cả đồ dùng của cô đều là chuẩn bị cho chính mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc chia sẻ chúng cho người khác.Người đàn ông nhướng mày: "Cô tưởng rằng cô có thể sống sót sau làn sóng tấn công của lũ zombie mà không có tôi à?"“Chịu không nổi thì thôi có sao đâu.” Giang Diệu Diệu nghiến răng hàm, lại nói tiếp: “Nếu như tôi bị zombie cắn, thì sẽ trở thành zombie, lúc đó tôi sẽ ăn tươi nuốt sống anh đầu tiên!Đối phương hừ nhẹ, không cho là đúng.Với thân hình nhỏ bé của cô, đừng nói trở thành zombie, cho dù có trở thành zombie plus, phiên bản nâng cao của zombie thì cũng không phải là đối thủ của anh.Giang Diệu Diệu đảo mắt, quyết định không để ý đến anh, tự mình sống cuộc sống nhỏ bé của mình.Cô đứng dậy đi về phía tầng hầm, vừa đi vừa nói: "Anh có thể ở nhờ chỗ này, nhưng không được tùy tiện đụng vào đồ của tôi."Tất nhiên, nếu anh ta ép buộc, cô cũng chẳng còn cách nào khác.Đến lúc đó……bỏ đi, cô không thèm nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng sẽ chết.Giang Diệu Diệu bưng ra một thùng mì bò dưa cải, đun nước sôi rồi tự nấu bữa sáng cho mình.Khi cô vừa húp vừa ăn mì, người đàn ông chăm chú theo dõi nhưng cô xem như không thấy.“Căn nhà này không phải của cô, cô mới vào đây ở được không lâu có đúng không?”.



Page 2

“Phòng ngủ không có đồ trang điểm, phòng tắm không có sữa tắm, lại mang theo nhiều lương thực và nước uống như vậy, là sau khi zombie bùng phát mới chuyển vào đây ở."“Cô không có người nhà, cho dù là quan hệ không tốt, những lúc như thế này cũng sẽ đi tìm bọn họ, ít nhất sẽ thử một lần, chứ không phải trốn đi một mình như này.Cô không có bạn bè hay người yêu, tính cách quái gở, chứng tỏ từ nhỏ cô lớn lên trong hoàn cảnh không tốt.Có thể là vấn đề tình cảm, cũng có thể là vật chất.”Anh nắm lấy một tay của cô rồi siết chặt."Cánh tay gầy nhưng có cơ bắp, các bộ phận và hình thể không được rèn luyện trong phòng tập, trước đây thường xuyên mang vác vật nặng hay đã làm người phục vụ?”"Có vết chai ở khớp đầu tiên của ngón giữa bên phải, hơi biến dạng vì quanh năm viết nhiều, cho nên là vừa học vừa làm?”Anh vuốt cằm, đôi mắt đen sâu hun hút như có thể nhìn thấu mọi chuyện."Một nữ sinh viên đại học không có gia đình, tính cách thu mình và điều kiện tài chính kém, vừa tình cờ tích trữ được một lượng lớn vật tư trước khi bùng phát zombie, cô nói ! "Giang Diệu Diệu da đầu tê dại, quay đầu lại quát lớn: “Anh muốn gì hả?"Anh ta lập tức im lặng, sau đó nói một cách thành thật: "Tôi đói rồi."Khóe miệng cô giật giật, chỉ vào tầng hầm: "Ô thứ tư ở hàng thứ ba, tự mình lấy đi!"Người đàn ông lấy ra một thùng mì gói, dùng nước sôi còn dư lại mà cô đã đun, bóc cái nắp ra, hít hà xì sụp, dăm ba miếng đã ăn hết gói mì, húp một hơi nước là xong.Giang Diệu Diệu: ! Hình như có một con lợn xông vào nhà của cô!Người đàn ông đi lấy thùng khác, tiếp đến thùng thứ ba, thùng thứ tư, ăn hết thùng thứ năm thì mới dừng lại.“Thật ngại quá, ba ngày nay tôi không ăn gì.”Có lẽ người đàn ông cũng cảm thấy xấu hổ, cho nên nói một câu xem như là giải thích.Giang Diệu Diệu ồ một tiếng: "Thật sao? Tôi tưởng rằng cả đời này anh chưa ăn gì, được một con ma chết đói sinh ra nữa."“Tôi mệt rồi.”.



Page 3

Khóe miệng cô giật giật, chỉ vào tầng hầm: "Ô thứ tư ở hàng thứ ba, tự mình lấy đi!"Người đàn ông lấy ra một thùng mì gói, dùng nước sôi còn dư lại mà cô đã đun, bóc cái nắp ra, hít hà xì sụp, dăm ba miếng đã ăn hết gói mì, húp một hơi nước là xong.Giang Diệu Diệu: ! Hình như có một con lợn xông vào nhà của cô!Người đàn ông đi lấy thùng khác, tiếp đến thùng thứ ba, thùng thứ tư, ăn hết thùng thứ năm thì mới dừng lại.“Thật ngại quá, ba ngày nay tôi không ăn gì.”Có lẽ người đàn ông cũng cảm thấy xấu hổ, cho nên nói một câu xem như là giải thích.Giang Diệu Diệu ồ một tiếng: "Thật sao? Tôi tưởng rằng cả đời này anh chưa ăn gì, được một con ma chết đói sinh ra nữa."“Tôi mệt rồi.”Người đàn ông ăn xong ngụm canh cuối cùng, lấy khăn giấy lau miệng, bước vào phòng ngủ và chìm vào giấc ngủ.Giang Diệu Diệu ném rác ngang qua bên cạnh anh ta.Giang Diệu Diệu quét rác ngang qua bên cạnh anh ta.Giang Diệu Diệu nhảy dây đi qua bên cạnh anh ta.Anh ta trước sau gì vẫn ngủ ngon lành, tư thế nằm cũng không thay đổi.Thật đúng là một con lợn.Đừng vì những người kì quái mà thay đổi nhịp sống của mình.Nghĩ như vậy, cô đặt giấy bút trong phòng khách, tiếp tục luyện chữ.Sau khi chép xong hai trang bách khoa toàn thư về chăn nuôi lợn, lúc này đã là buổi trưa, Giang Diệu Diệu vo gạo nấu cơm, mở một lon thịt lợn khô, cắt ra vài miếng giò dăm bông, rồi thêm một chút rau củ muối chua, dự định làm cho mình một bữa "thịnh soạn".Vừa cho thịt vào nồi, người đàn ông ngửi thấy mùi thơm liền mò tới.“Làm thêm một phần nữa đi.”"Gọi ba ba." Cô nói một cách thản nhiên.Ai ngờ đối phương lập tức gọi: “Ba ba.”Giang Diệu Diệu:…… Đồ vô sỉ!“Bây giờ có phần của tôi chưa?” Người đàn ông hỏi.“Đừng vướng tay vướng chân, qua một bên đợi đi.”Giang Diệu Diệu đuổi anh ra khỏi bếp, đóng cửa lại, nhưng cô vẫn bỏ thêm hai thìa cơm trắng vào nồiGạo trắng thơm còn quý hơn vàng trong thế giới tràn đầy zombie này.Người đàn ông đi ra phòng khách, ngồi trên ghế để xem “trang trại lợn” của cô..



Page 4

Mười phút sau, cơm rang thơm phức được lấy ra khỏi nồi.Giang Diệu Diệu bưng hai bàn cơm ra tới, muốn bảo anh nhường ghế dựa, nhưng lại không biết anh tên là gì, chỉ đành nói này này một tiếng.“Nhường một chút.”Người đàn ông không chống cự, anh ta nhường cho cô một chiếc ghế và ngồi xếp bằng trên sàn gỗ.“Tôi tên Lục Khải Minh.”Lục Khải Minh…… Tôi dường như không thấy cái tên này trong sách, có khi nào là một loại thức ăn gia súc?Giang Diệu Diệu tò mò nhìn anh vài cái, vô tình quét qua eo anh, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt."Trước đây tôi đi cùng bạn bè, lúc trước tôi đã vô tình đi lạc.Khi đám zombie rời đi, tôi sẽ đi tìm họ."“Ồ.”“Cảm ơn cơm của cô.”Lục Khải Minh nói xong liền như gió cuốn mây tan, hai ba miếng đã ăn hết đĩa cơm, chưa đã thèm nên đẩy đĩa đến trước mặt cô.“Cho xin bát nữa.”Giang Diệu Diệu trán đầy vạch đen: “Không có, muốn ăn tự đi làm đi."Rất nhanh sau đó cô đã phải hối hận vì đã nói những lời này.Nấu cơm phải lấy nguyên liệu, rất nhiều thứ hiện tại đều đang ở dưới tầng hầm.Lục Khải Minh cầm đèn pin ở bên trong chậm rãi tìm, anh ta nhanh chóng phát hiện ra kho báu của cô.Mì ốc xà cừ, mì gà tây, lẩu nhỏ tự sôi, khoai tây chiên trứng, thịt hộp các loại ...!Giang Diệu Diệu không sợ mình chết nhanh, chỉ sợ trước khi chết không được ăn ngon nên đã chuẩn bị hàng tá những thứ cô thích và có thể mua được, thậm chí vì luyến tiếc nên cô vẫn luôn ăn uống từ từ dè xẻn, ai dè một buổi chiều tên kia đã chén sạch một phần ba số đó.Nhìn đống vỏ túi trống rỗng trên bàn cà phê trong phòng khách, tim cô như đang rỉ máu, cô vùng dậy chống cự, ném một tờ giấy thỏa thuận trước mặt anh.“Ký đi!”Lục Khải Minh ngậm nửa miếng thịt heo ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì?”"Thỏa thuận bạn cùng phòng, phải đáp ứng các yêu cầu trên mới được ở lại."Anh đọc từng chữ một.Thứ nhất, do nguồn cung cấp hạn chế, nguyên liệu không thể tái tạo, bên B phải tự kiểm soát lượng thức ăn của mình.Mỗi ngày không ăn quá 500 gram thức ăn, dùng không quá nửa thùng nước.Thứ hai, do không gian có hạn, bên B phải tôn trọng sự riêng tư của bên A, không được tự ý ra vào phòng ngủ và phòng tắm.Phòng khách dùng chung nhưng đồ đạc như bàn cafe, tủ tivi, ghế và giá sách đều là đồ dùng cá nhân của bên A.Bên B chỉ có thể mượn tạm khi cô không dùng đến.Thứ ba, Bên A chỉ thu nhận bên B, không có trách nhiệm chăm sóc.Do thức ăn và nước uống mà Bên B ăn hàng ngày đều do Bên A cung cấp.Để đền bù, Bên B sẽ đảm nhận mọi công việc nhà và lao động nặng nhọc trong biệt thự như quét sàn, lau bàn, dọn rác, dọn đồ đạc, v.v.Và phải chủ động, không cần bên A thúc giục.Thứ tư, do hoàn cảnh đặc biệt của những ngày cuối cùng và hạn chế về thể chất của bên A, khi zombie đột nhập không thể chiến đấu với họ, bên B nên có trách nhiệm bảo vệ bên A và xua đuổi zombie ra khỏi biệt thự.Thứ năm, nếu hết thức ăn, nước uống thì bên B sẽ tự động từ bỏ quyền sử dụng, rời khỏi biệt thự một cách có ý thức.Thứ sáu…… Thứ bảy…….



Page 5

Các quy định được liệt kê dày đặc, nhưng chúng có thể được tóm gọn trong một câu - ăn ít, làm nhiều.Liều mạng khi gặp nguy hiểm.Lục Khải Minh cầm bản thoả thuận, khẽ nhướng đầu lông mày."Cô không cảm thấy đây giống như là bản thỏa thuận nhằm áp bức tôi sao?"Giang Diệu Diệu nhún vai: "Anh có thể trực tiếp rời đi, sau đó tôi sẽ không áp bức anh đến chết nữa."Anh mỉm cười, lắc đầu và ký tên vào ô trống sau hai chữ Bên B.Tâm trạng Giang Diệu Diệu trở nên tốt hơn một chút.Dù sao cũng có rất nhiều vật tư, phân phát một ít cũng không sao.Chỉ cần đối phương thực sự ngoan ngoãn làm theo thỏa thuận, cô sẽ xem như đang nuôi một thú cưng ngoan ngoãn, có thể cùng cô tán gẫu giết thời gian.Thoả thuận xong xuôi, Giang Diệu Diệu rất tò mò một chuyện."Rốt cuộc là anh từ đâu đến? Làm thế nào mà tìm được chỗ này? Giữa chừng không bị zombie đuổi theo cắn xé hay sao?"Lục Khải Minh nói: "Tôi đi thẳng một mạch từ Thành phố C tới."Thành phố C cách nơi này mấy chục cây số, ngược lại cũng không xa, nhưng đi bộ cũng phải mất mấy ngày mấy đêm.Trên đường lại toàn là zombie, anh ta lại đi qua mà không mảy may thương tích, làm sao có thể chứ?Giang Diệu Diệu không tin: "Anh đi cùng một đội nào đó đúng không? Tôi không tin một mình anh có thể đi xa như vậy."Dù trông anh ta phong độ, sức lực chắc cũng không nhỏ, nhưng trên người không có vũ khí, ngay cả dao gọt hoa quả cũng không có.Trong cuốn sách này không có dị năng, đám zombie lại có sức chiến đấu mạnh mẽ, trừ khi con người đi theo quân đội, nếu không sẽ chỉ bị nghiền nát và đánh bại.Lục Khải Minh nhún vai, tiếp tục nhai thịt của mình, dù cô có tin hay không cũng không quan trọng.Giang Diệu Diệu liền cướp lại."Không được ăn, hôm nay anh đã ăn vượt quá chỉ tiêu rồi.""Cô ..."Giang Diệu Diệu lập tức lấy ra bản thoả thuận, chỉ vào điều thứ nhất rồi nói: "Nhìn thấy chưa? Mỗi ngày không được ăn quá 500g, hôm nay anh đã ăn của tôi ít nhất 5kg rồi đấy."Ánh sáng mờ ảo lóe lên trong đôi mắt đen của Lục Khải Minh, giọng nói của anh ta yếu ớt nhưng lại mơ hồ giống như đe dọa."Cô nên biết rằng, nếu thật sự động tay động chân, tôi đánh cô cũng chỉ như đánh mấy con gà mà thôi.Phải không?"Giang Diệu Diệu đương nhiên tin tưởng vào điều này.Nhưng cô cũng không lo lắng cho lắm.Nếu anh ta là loại người chèn ép kẻ yếu để cướp miếng ăn, vì để tồn tại mà giết người, thì anh ta đã giết cô ngay từ khi anh ta mới vào, tại sao phải đợi đến bây giờ?Trừ khi ...!anh ta muốn giam cô lại, xem như là chỗ phát tiết dục vọng để XXX ....Cô chợt rùng mình, lấy tay che mặt nhìn người đàn ông..



Page 6

"Tôi cảnh cáo anh không được giở trò lưu manh!"Lục Khải Minh: "!.Đồ thần kinh."Không ăn thì không ăn, anh ta đi ngủ vậy.Lục Khải Minh bước lên lầu, Giang Diệu Diệu nghĩ đến một chuyện, liền chạy theo nói:"Anh không được ngủ ở giường của tôi, cũng không được tuỳ tiện vào phòng tôi, ra phòng khách ngủ.""Ở đó không có chăn.""Đợi tý."Cô đi vào phòng ngủ cầm ra một cái gối và một cái chăn lạnh mùa hè ném cho anh."Cho anh, xem như tôi hào phóng."Lục Khải Minh cầm cái chăn mà không nói nên lời: "Bây giờ là tháng ba mà."Để anh đắp chăn mùa hè ngay giữa mùa đông, đến đêm chắc anh ta sẽ lạnh cóng mà chết mất.Giang Diệu Diệu lộ ra vẻ xấu hổ: "Tôi biết, nhưng tôi chỉ chuẩn bị có mấy cái chăn như vậy, cũng không thể nhường cho anh chăn của tôi được.Anh khoẻ hơn tôi rất nhiều, nhất định có thể sống sót."Lục Khải Minh không nói nên lời, bước vào phòng khách và đứng thẳng người.Giang Diệu Diệu cuối cùng cũng sắp xếp xong mọi thứ, để tự thưởng cho mình, cô nằm trên giường, mở sách điện tử đọc nửa tiếng đồng hồ.Hôm nay cô dậy rất sớm, lại hiếm lắm mới có một ngày bận rộn như thế, vì vậy đọc sách xong liền ngủ ngay, mãi cho đến chập tối mới tỉnh dậy.Hoàng hôn mờ ảo, trong biệt thự không có đèn, trong ánh sáng yếu ớt của phòng khách, cô nhìn thấy một bóng người lẻn vào tầng hầm.Ngay lúc đó Giang Diệu Diệu còn tưởng là zombie đột nhập, định quay đầu bỏ chạy mới sực nhớ ra mình đã mới nhận nuôi một “thú cưng”.Cô bật đèn pin, đi theo đối phương và hỏi: "Anh muốn làm gì?"Ánh đèn sáng rọi thẳng vào mắt, Lục Khải Minh giơ tay lên che mắt mình."Lấy đồ nấu cơm.""Lượng thức ăn của anh đã hết rồi."Anh ngoan ngoãn nghe lời đổi thành: "Nấu cơm cho cô.""Cảm ơn, tự tôi làm được."Giang Diệu Diệu tuyệt tình từ chối, đi vào tầng hầm lấy một số nguyên liệu để nấu mì.Lục Khải Minh háo hức đứng nhìn, một lúc sau mới từ bỏ hoàn toàn, đi tới bên cửa sổ hút thuốc.Làn khói trắng cuộn tròn, ánh chiều tà nhuộm vàng làn da anh, vì sống mũi cao, đôi mắt sâu nên anh trông khá ưa nhìn.Trút mì ra khỏi nồi, Giang Diệu Diệu cầm bát đi đến chỗ anh.Một vài zombie đang lang thang bên ngoài cửa sổ, cô dùng đũa chỉ vào một trong số chúng và nói: "Anh có cảm thấy chúng đẹp trai không?""Tên nào?""Cái tên đội mũ ý, ăn mặc cũng trendy lắm, da cũng rất trắng, khi còn sống chắc không phải là con nhà giàu thì cũng là minh tinh mới nổi.Nếu không phải bị cắn đi một nửa khuôn mặt, hắn chắc chắn là zombie đẹp nhất trong đám zombie ở đây.".



Page 7

Lục Khải Minh nhìn cô đầy kinh ngạc.Cô sờ sờ mặt mình: "Làm sao vậy? Mặt tôi còn chưa bị gặm nhấm, cứ nhìn chằm chằm như thế này là sao?"Anh lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ cảm thấy ! "Bây giờ là ngày tận thế, ai mà không vứt bỏ tất cả để lo cho cái mạng sống của mình chứ?Trên đường đi, anh đã chứng kiến ​​vô số cuộc chiến sinh tử anh tranh tôi đấu, con người thật nhỏ bé và vô giá trị vào thời điểm đặc biệt này.Thức ăn, nước uống, vũ khí, thuốc men ! những thứ này còn quan trọng hơn tính mạng con người trong mắt một số người.Chỉ khi đến nơi này, thế giới mới đột ngột thay đổi từ một bộ phim hành động đen tối và đẫm máu thành một bộ phim tài liệu phong cảnh nhàn nhã và yên tĩnh.Giang Diệu Diệu đột nhiên nói: "Lại có người mới tới rồi."Anh nhìn lên, quả nhiên thấy một zombie to béo lảo đảo bước vào sân, một tiếng ho khụ khụ xuyên thủng từ cái miệng thối rữa của anh ta."Dây chuyền vàng lớn, đồng đồ, không phải zombie thì chính là rapper, áo sơ mi luôn GUCCI này,! ầy, sao mông của anh ta lại bị cắn thành ra thế nào, thật thảm quá,! "Cô vừa bưng bát mì vừa húp, nhìn zombie mới càm ràm thở dài, hệt như một bà già đang nói chuyện.Trong vòng chưa đầy ba phút, zombie có một cái tên mới - Golden Half-Butt.Lục Khải Minh hỏi: "Cô không sợ bọn họ tiến vào sao?""Sợ chứ.""Vậy cô đã chuẩn bị cái gì rồi?"Giang Diệu Diệu bị hỏi trúng tim đen, cô chưa chuẩn bị gì cả."Bị cắn chết chắc sẽ rất đau, hay là mở bình gas tự sát?"Trước đó cô đã từng thấy trên mạng rằng nếu hít phải khí gas sẽ bị ngộ độc và hôn mê, nếu tiếp tục hít vào sau khi hôn mê sẽ chết.Trạng thái chết sẽ không quá ưa nhìn, có thể nói là khá thảm.Nhưng so với nỗi đau bị cắn chết, rõ ràng như vậy sẽ dễ dàng chấp nhận hơn nhiều.Chỉ là lúc đó đến thì cô cũng sẽ luống cuống vì chưa chuẩn bị xong.Chờ lũ zombie đến mới mở chắc chắn sẽ không kịp, nếu như mở sớm hơn, zombie chưa vào cô cũng đã chết rồi.Mang theo nhiều đồ như thế còn chưa dùng hết, quá đáng tiếc.Lục Khải Minh nhìn cô đầy ngưỡng mộ: "Cô sống đến bây giờ cũng không dễ dàng chút nào.Tôi nói thật đấy, hãy trân trọng nó."Anh hút xong điếu thuốc cuối cùng, cầm tàn thuốc ném ra ngoài cửa sổ rồi lên phòng khách ngủ..



Page 8

Cả buổi chiều Giang Diệu Diệu không ngủ được.Sau khi ăn xong, như thường lệ thì bật đèn pin lên, thực hành luyện tập vẽ tranh.Giờ đang là đầu mùa xuân, nhiệt độ ban đêm xuống rất thấp.Cô đang mặc một bộ đồ ngủ nhung dày màu san hô, mà bàn tay của cô đã lạnh cóng sau khi vẽ chưa đầy nửa giờ.Lục Khải Minh chỉ mặc một cái quần đùi, và đắp cái chăn lạnh mùa hè, có khi nào sẽ bị cảm lạnh không?Cô nhìn vào hai chiếc chăn dày trên giường của mình, do dự không biết có nên cho anh một cái hay không.Nghĩ xong liền quên đi, anh ta cũng không phải là khúc gỗ, nếu không chịu được thì anh ta sẽ biết tự mình nói ra.Một đêm lại trôi qua.Hôm sau là một ngày tốt lành, nắng vàng chiếu qua cửa sổ, cây trà trong sân đã nở hoa.Nếu không có zombie lang thang bên ngoài, cô thật sự rất muốn ra ngoài đi dạo một vòng."Sau khi tắm rửa, Giang Diệu Diệu đi xuống cầu thang, thấy Lục Khải Minh đã dậy rồi, đang chống đẩy trên sàn phòng khách.Phải nói rằng cơ thể của anh ta thực sự là một phong cảnh tuyệt đẹp.Lục Khải Minh cũng nhìn thấy cô, lập tức dừng lại, chờ mong hỏi: "Sáng nay ăn gì thế?"Cô chẹp miệng hai lần."Ngày nào cũng ăn mì, suýt nữa nôn ra rồi.Nấu cháo đi."Cô có rất nhiều trứng vịt muối."Được, nấu nhiều chút."Lục Khải Minh nói xong lại định tập thể dục, cô nắm lấy vai anh và kéo anh trở lại."Anh đi đâu đấy? Vo gạo nấu cơm đi.""Tôi?""Ừm, trong thỏa thuận có ghi rõ ràng mọi việc nhà là của anh, nấu cơm cũng là việc nhà.Nam nữ không thân không thích, anh không cần giặt quần áo của tôi, nấu ăn ngon một chút là được rồi."Lục Khải Minh cười khổ: "Cô thật chẳng có chút khách khí nào nhỉ, cô xem tôi là bảo mẫu hay sao vậy?""Anh nghĩ nhiều rồi, bảo mẫu thì còn phải phát lương nữa."Còn như cô hiện tại, chỉ phụ trách bao ăn bao ở mà thôi.Lục Khải Minh bắt đầu vo gạo nấu cháo, Giang Diệu Diệu trở lại phòng tắm giặt quần áo.Máy giặt vô dụng nên chỉ có thể dùng tay vò.Cô lười biếng đổ ít bột giặt vào vò vài cái cho xong chuyện, rồi treo bên cửa sổ cho khô.Thời tiết đẹp như vậy, nên phơi ở bên ngoài, tốt nhất là nên phơi chăn bông, để ban đêm sưởi ấm.Chỉ là mắt của lũ zombie không tốt, lỡ như nghĩ rằng có người ngồi xổm ở đó, trèo lên tìm thức ăn và phá cửa sổ, hiển nhiên là bạn sẽ mất nhiều hơn được.Giặt quần áo xong mới đi xuống nhà thì cháo đã chín.Bên trong có trứng muối và giăm bông, hương vị đặc biệt thơm ngon.Duy nhất thiếu một thứ cực kỳ quan trọng..



Page 9

Giang Diệu Diệu nuối tiếc như mất đồ: "Đáng ra tôi nên trồng hai chậu hành lá."Tốt nhất nên có rau diếp, cà rốt, khoai tây, cà chua, dưa chuột, hai con gà ngày ngày đẻ trứng, nuôi một con bò để vắt sữa uống.Hu hu, từ sau khi mất đi tủ lạnh, rất lâu rồi cô không được ăn đồ ăn tươi sống nữa.Lục Khải Minh ăn liền một lúc hai bát, rồi lau lau miệng."Xem ra cô cũng có nghiên cứu đấy chứ.""Không biết sống chết thế nào, nên không thể bạc đãi cái miệng của mình được."Cô nhấp một ngụm cháo, nhấm nháp cẩn thận rồi gật đầu hài lòng."Tay nghề của anh cũng không tệ, trước đây từng là đầu bếp à?"Nụ cười của Lục Khải Minh vụt tắt, nhìn xuống mông mình: "Đúng, đúng là đầu bếp."Giang Diệu Diệu vỗ vỗ vai anh."Trong tương lai, công việc nấu nướng nặng nhọc sẽ giao lại cho anh.Đừng phụ lòng mong đợi của tôi nhé, anh bạn."Lục Khải Minh muốn đảo mắt, nhưng đột nhiên nhận ra rằng đây là một cơ hội tốt, liền hỏi:"Ăn thêm được không? Tôi chăm chỉ cực khổ nấu ăn cho cô.Cô không thể để tôi chết đói được."Giang Diệu Diệu liền do dự mà suy nghĩ.Ăn ngon quan trọng hay ăn no mới quan trọng, đây cũng là một vấn đề.Suy nghĩ hồi lâu, cô nhẫn nhịn nói: "Được rồi, mỗi ngày anh chỉ được ăn thêm 100g thôi đấy."Lục Khải Minh nhặt một miếng giăm bông lên và cắn từng chút một bằng răng cửa của mình, dường như đang chế nhạo cô vì chừng đó không nhét đủ vào kẽ răng của mình.Giang Diệu Diệu hỏi: "Thế anh muốn bao nhiêu?""Ăn no, uống đủ.Đương nhiên, nếu ngày nào đó ăn hết đồ ăn, tôi cũng sẽ đi bên ngoài tìm đồ ăn chia cho cô.""Không cần, đến lúc đó anh chỉ cần giúp tôi vặn bình ga là được."Cô thà rằng chết đi, cũng sẽ không ra ngoài để chịu khổ.Ăn cơm xong, Lục Khải Minh lấy một thùng nước để làm tạ, luyện tập cơ bắp ngay trong phòng khách.Giang Diệu Diệu ngồi bên cạnh bàn trà, trải giấy bút ra, tiếp tục chép từ điển bách khoa nuôi heo của mình.Cứ thế chép chép, cô không nhịn được mà nhớ lại hương vị đó.Thịt heo à, thơm ngon biết chừng nào.Có thể làm thịt kho, thịt hầm, thịt hấp, thịt thăn xào chua ngọt, thịt luộc, thịt xé phay, thịt heo xào sả ớt và thịt heo với rau ngâm.Cũng có thể làm món sườn om tỏi, canh gan heo, cật xào ! Lục Khải Minh nhìn cô một cách khó hiểu."Cô luyện chữ kiểu gì mà rớt cả đống nước miếng ra vậy?".



Page 10

Giang Diệu Diệu ngồi trên bồn cầu một tiếng, cô không dám nhúc nhích, cho đến khi hai chân tê dại mới đứng lên mặc quần.Vốn dĩ cô không quan tâm thân thể của mình, thỉnh thoảng đi làm sớm liền gội đầu bằng nước lạnh, bởi vì trong ký túc xá không có nước nóng, mùa đông cũng trực tiếp uống nước lạnh, khiến cho bà dì đến cũng thất thường, hơn nữa một khi đã đến thì sẽ như sóng dâng trào, không thể ngăn cản được.Không có BVS nhưng cũng may là có thêm giấy vệ sinh.Giang Diệu Diệu xé dải dài, gấp nó thành một mảnh nhỏ và nhét nó vào bên trong quần lót.Giấy vệ sinh không dính, sẽ xê dịch khi đi lại.Nó không có khả năng chống thấm nước, một khi bị thấm nước sẽ làm quần bị ố vàng.Cô không dám tùy ý đi lại, cả ngày nằm trên giường, không bước chân ra khỏi phòng ngủ.Khi cảm thấy mảnh giấy thấm gần hết, thì thay giấy vệ sinh mới càng sớm càng tốt.Lục Khải Minh vốn không định lo chuyện này, nhưng thấy trời đã tối, cô lại chưa xuống lầu ăn gì trừ bữa sáng, nên không khỏi có chút lo lắng, đi đến gõ cửa.Cốc cốc cốc!"Đói bụng không? Tôi làm mì xào."GIang Diệu Diệu đang thay giấy trong phòng tắm, nghe thấy thì trả lời: "Khi nào đói tôi sẽ đi xuống."Lục Khải Minh không ép buộc, "Được rồi, tôi để mì trên bàn trà nhé."Nói xong liền trở về phòng, Giang Diệu Diệu mặc quần vào, lo lắng nhìn đống giấy vệ sinh trong sọt rác.Tờ nào cũng thấm đầy máu, phải xử lý thế nào đây?Trước đây rác thải đều được trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ, nhưng đây là máu tươi của con người, chẳng khác nào dùng loa phóng thanh mà hét vào mặt lũ zombie: "Nhanh lên nhanh lên, ở đây có người sống có thể ăn được này!"Sau khi cân nhắc, cô quyết định không nghĩ ngợi gì nữa mà đốt cháy tất cả.Nghĩ vậy liền xách sọt rác, đi xuống cầu thang, tìm một cái xô sắt nhỏ, đổ một ít dầu diesel vào đó, đổ giấy vào rồi châm lửa.Nhiên liệu diesel đặc biệt dễ bắt lửa và ngọn lửa bùng lên cao.Vì sợ cháy nhà, Giang Diệu Diệu ngồi xổm bên cạnh đợi cho cháy hết rồi mới đi ra ngoài.Lúc Lục Khải Minh nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, anh cầm một chiếc ghế đẩu làm vũ khí rồi đi xuống tầng dưới để kiểm tra..



Page 11

Trong ánh lửa đung đưa, cô gái mặc bộ đồ ngủ màu trắng ngồi xổm bên cạnh xô sắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bị ánh lửa biến thành những sắc độ đậm nhạt khác nhau, một khối máu từ từ chảy ra trên quần.“Cô đang làm gì vậy?” Anh đặt chiếc ghế đẩu trên tay mình xuống."Không có gì, anh về phòng đi."Cô không muốn nói điều đó với một người đàn ông mới quen nhau vài ngày."Bây giờ là ban đêm, thính giác và thị lực của lũ zombie đang ở đỉnh điểm.Nếu có lửa ở đây, chúng chắc chắn sẽ tập hợp lại."Cô á lên một tiếng, "Vậy làm thế nào?""Dập lửa trước đi."Lục Khải Minh tìm thấy một chiếc bồn rửa mặt làm nắp rồi đặt nó lên cái xô, ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt.Giang Diệu Diệu hoàn toàn bất lực, bám vào trên ghế đứng lên."Tôi tìm một cái..."Sau khi ngồi xổm quá lâu, cô lại đang liên tục bị mất máu, lúc đứng dậy thấy mắt tối sầm rồi ngã thẳng ra sau.Lục Khải Minh nhanh tay nhanh mắt, giữ chặt lấy cô ấy.Cô chậm lại vài giây rồi mới mở mắt, tay chân lạnh ngắt, cả người cứng đờ như khúc gỗ."Cảm ơn, tôi ....!tôi về phòng nằm một lát.""Giang Diệu Diệu đẩy tay anh ra rồi bước lên lầu bằng cách bám vào bức tường.Lục Khải Minh nói: "Tốt nhất cô nên thay quần áo trên người đi.""Gì cơ?""Quần của cô..."Anh chưa kịp nói hết, Giang Diệu Diệu đưa tay ra sau sờ lại một cái, cả bàn tay đều là máu, lập tức hiểu ý, đỏ mặt tăng tốc độ, sau đó cô đóng cửa lại và cũng không đi ra lần nào nữa.Máu bị đốt cháy, tạo ra mùi đặc biệt.Mùi bốc ra từ khe hở trên cửa sổ, lũ zombie lạo xạo không yên.Lục Khải Minh đã dùng vòi xịt với 84 chất khử trùng, xịt vào mọi ngóc ngách cửa sổ rồi đóng chặt.Sau đó xách cái xô sắt bỏ ra khỏi lỗ thông hơi trong phòng.Vì không có BVS, cả đêm Giang Diệu Diệu ngủ không yên, nằm xuống cũng không dám cử động.Bất đắc dĩ liếc mắt một cái, lúc tỉnh lại thì toàn thân đã tê dại, hơi khẽ cử động cổ một cái mà đau tới méo miệng, đúng là không có tệ nhất chỉ có tệ hơn.Cả ngày hôm qua cô đã không ăn gì, đói sắp chết đến nơi rồi.Chạm vào chiếc bụng xẹp lép của mình, cô quyết định gạt sự xấu hổ của mình sang một bên.Kinh nguyệt đã là gì? Đây là ngày tận thế, thịt người còn bay khắp trời kìa!Nếu quần áo bị bẩn thì kệ cho nó bẩn, cô muốn sống một cuộc sống bình thường.Giang Diệu Diệu mở chăn bông, lấy một túi nilon gắn vào mông để tránh rò rỉ, cô cũng không quan tâm, sải bước đi ra ngoài, khóe mắt chợt nhìn thấy trên tủ đầu giường có thêm thứ gì đó, cô dán chặt mắt và sững sờ.Thứ đó không lớn, nó là một hình khối nhỏ, bao bì màu đen, nên phông chữ màu đậm được phóng to ở mặt trước đặc biệt dễ thấy..



Page 12

Đập vào mắt của Giang Diệu Diệu là một bịch băng vệ sinh nhãn hiệu Sophie, còn là loại siêu chống thấm.Đây đây đây .....!cái này ở đâu ra vậy?Tự nhiên từ trên trời rơi xuống?"Lục Khải Minh!"Giang Diệu Diệu hét lớn, Lục Khải Minh vội ôm cái bát đi đến."Có chuyện gì?""Cái thứ này, là anh để ở đây à?”Anh nhìn một cái rồi gật đầu."Anh kiếm được ở đâu thế? Hôm qua nửa đêm còn mò ra ngoài đúng không, bên ngoài nhiều zombie như thế anh đi ra kiểu gì?"Lục Khải Minh nói: "Làm sao tôi có thể đi ra ngoài được? Như vậy không phải là sẽ chết sao.Tôi tìm thấy nó trong nhà kho.""Tại sao lại có ở trong nhà kho? Tôi đâu có mua.""Có thể là cô mua rồi nhưng quên, hoặc có thể là do người ta giao nhầm.Có rồi thì cứ dùng đi.Chẳng lẽ giờ cô định trả lại cho người ta?"Giang Diệu Diệu nghĩ tới đây, xua tay nói:"Được rồi, anh có thể ra ngoài rồi ...!Ơ, anh cầm bát làm gì?""Hầm canh gà.""...!Chúng ta lấy đâu ra gà? Nếu anh dám đụng vào chân gà ngâm ớt của tôi, tôi sẽ liều mạng với anh."Lục Khải Minh chế nhạo: “Ai dùng chân gà ngâm ớt để hầm canh gà bao giờ.Lúc tôi đang tìm thứ đó trong nhà kho, tôi đã tìm thấy một con gà."Giang Diệu Diệu không tin, liền cúi người xem thử, quả nhiên là thịt gà thật.Đã lâu rồi cô không ăn thức ăn tươi, cảm giác được mùi thịt gà sống, không khỏi liếm môi dưới."Tại sao lại có gà trong kho?""Có lẽ là nó chui qua cái lỗ hổng ở đó.""Lần sau có gà chui vào, anh đừng có mà giết đấy.""Tại sao?""Để lại cho nó đẻ trứng gà!"Mỗi ngày một niềm vui.Lục Khải Minh xuống lầu hầm canh gà, Giang Diệu Diệu thay một bộ quần áo sạch sẽ, dùng băng vệ sinh, sau đó dọn dẹp phòng ngủ và phòng tắm, lúc này cô mới cảm thấy mình như mới được hồi sinh vậy.Nồi canh gà được ninh nhừ, cô một hơi húp hai bát rồi ăn một bát cơm với thịt gà, thậm chí Giang Diệu Diệu ăn đến nỗi cái miệng bóng nhẫy thì mới ngưng.Lục Khải Minh cau mày: “Trông cô như zombie ý, zombie nhìn thấy còn phải sợ."Giang Diệu Diệu ăn uống no đủ, dựa người vào trên ghế, hài lòng sờ bụng, lười biếng nói:"Vì tay nghề anh tốt, chị đây không tính toán với nhóc."Anh bật cười: "Cô là chị ai?""Chị anh chứ còn gì, không phục à? Anh bao tuổi rồi?""Tôi hai sáu rồi.”"Hehe, còn tôi thì hai bảy.”"Không thể nào.""Chả biết làm sao, vẻ đẹp tự nhiên, hai mươi bảy mà nhìn cứ như mười bảy.”Lục Khải Minh: “...”.



Page 13

Ăn no xong thấy buồn ngủ, Giang Diệu Diệu ngáp một cái rồi quay vào phòng ngủ tiếp.Kể từ hôm đó, thỉnh thoảng lại có chuyện tốt xuất hiện trong tầng hầm.Ba bốn củ khoai tây.Củ cà rốt bí mật mọc trong góc.Quả táo đã héo lại nảy mầm.Ngoài ra còn có gà, vịt, thỏ, nếu như có một con sông gần đó, có khi còn có cả cá.Giang Diệu Diệu không khỏi tự hỏi, có phải mình đã thuê một bảo vật phong thủy hay không, nếu không thì vận may của anh ta làm sao tốt như vậy?Nhưng khi bà dì đi khỏi, cô phục hồi sức lực, tự mình xuống tầng hầm kiểm tra, cô không gặp phải chuyện tốt như vậy, mà là phát hiện một chuyện khác.Nhà kho của cô !.sao lại trống không rồi?Chỉ còn vài gói mì ăn liền đáng thương trên kệ.Thịt bò khô của cô đâu? Bún ốc chua cay đâu? Còn chân gà ngâm sả ớt thì sao?"Lục Khải Minh!"Tim gan Giang Diệu Diệu run rẩy.Người đàn ông mặc một chiếc quần đùi hoa chạy xuống."Chuyện gì?""Đồ của tôi đâu?"Anh nghiêm túc nói: "Có thể bị chuột ăn mất rồi."Giang Diệu Diệu tin anh ta mới là lạ, cô liền vung tay đấm lên người Lục Khải Minh mấy cái."Hu hu hu, đồ vong ân bội nghĩa! Tôi tốt bụng thu nhận anh, anh thật sự đã ăn hết đồ của tôi sao! Tôi phải làm sao bây giờ? Chờ chết đói à?"Cũng may hai ngày trước cô bị chóng mặt vì mất máu quá nhiều, may mắn có người ở bên cạnh chăm sóc, không ngờ lại dẫn sói vào phòng!Cơ bắp của Lục Khải Minh được rèn luyện không phải mới ngày một ngày hai, dù có bị đánh mạnh, anh ta vẫn không có chút thương tổn nào, chỉ có mình cô ôm cái tay đau trừng mắt nhìn anh.Giang Diệu Diệu hoàn toàn mất bình tĩnh, ngây người trở lại phòng khách, ngồi trên ghế không lên tiếng.Lục Khải Minh đưa cho cô một cốc nước, cô mở miệng chửi bới."Ra ngoài, đừng có làm phiền tôi!""Cô thật sự giận rồi à?"Có thể không tức giận sao? Cô không bị zombie cắn chết, nhưng cô phải chết đói, nghĩ đến điều đó thật đau lòng.Lục Khải Minh nói: "Tại sao chúng ta không đi ra ngoài tìm một số vật tư?"Cô lập tức cười giễu cợt: "Anh đi đi, tôi sẽ truyền lại lời nguyền chết chóc cho anh.""Đừng suy nghĩ bi quan như vậy, chỉ cần chúng ta tìm đúng đường là có thể bình an vô sự trở về."Giang Diệu Diệu nghe không lọt tai, "Tôi có thể làm gì? Tay trong tay làm bạn với zombie à?"Lục Khải Minh rất có kiên nhẫn."Tôi đã quan sát chúng mấy ngày nay và tìm thấy một quy luật.Khi nhiệt độ cao vào buổi trưa, hầu hết các zombie sẽ tự động đi vào bóng râm, chỉ khoảng một phần ba trong số chúng bị lưu lại bên ngoài."Có hàng chục triệu zombie trong thành phố này, ngay cả khi chỉ là một phần ba thì cũng có hàng triệu con khác.Có gì khác nhau đâu? Giang Diệu Diệu nhíu mày không cho là đúng..



Page 14

Trước thái độ nghi ngờ của Giang Diệu Diệu, Lục Khải Minh vẫn từ tốn nói tiếp: "Khi đó, sẽ chỉ có hơn hai trăm kẻ lang thang trong khu vực này.Chỉ cần chúng ta đủ nhanh và sử dụng những thứ khác để thu hút sự chú ý của chúng, chúng ta có thể rời khỏi tiểu khu.Cô có biết ở gần đây có cửa hàng hay siêu thị nào gần nhất không? ""Có một cửa hàng tiện lợi ở cổng của tiểu khu.""Được, đi đến đó."“Chờ đã!” Giang Diệu Diệu vội vàng hỏi, “Anh nói chúng ta cần phải đủ nhanh.Chúng ta là một người hai chân, làm sao có thể nhanh hơn bọn nó được?"Lục Khải Minh đẩy cô ra cửa sổ rồi chỉ ra ngoài."Cô xem."Ngoài sân, một chiếc xe thể thao màu trắng còn nguyên vẹn đang đậu ở trước sân với tư thế rất ấn tượng.Giang Diệu Diệu: "...!Tôi đã sống một hai tháng rồi, chưa nhìn thấy một chiếc xe hơi ở đó bao giờ!"Lục Khải Minh thản nhiên đáp: "Mọi người luôn chú ý đến những gì họ muốn chú ý.Nó đã luôn ở đó, nhưng cô đã bỏ qua nó.""Không thể nào!""Tôi có bao nhiêu nốt ruồi trên mặt?""..." Giang Diệu Diệu kiễng chân nhìn.“Không có nốt ruồi nào cả.” Lục Khải Minh nói: “Cô không thể nhận thấy hết tất cả các chi tiết nếu cô nhìn thấy nó hàng ngày, chứ đừng nói đến chiếc xe đậu ngoài sân”.Giang Diệu Diệu bị anh thuyết phục, lại nghĩ ra một câu hỏi khác."Anh định dùng cách gì để thu hút sự chú ý của chúng?"Lục Khải Minh nói đợi một lúc rồi bước vào phòng tắm, lát sau anh đi ra với một vài túi rác màu đen.Túi rác tương đối mỏng, Giang Diệu Diệu chỉ nhìn thoáng qua đã biết bên trong có thứ gì, suýt nữa thì nôn ra ngoài."Anh là đồ biến thái!"Cô đã nói làm thế nào mà đống BVS đã dùng lại biến mất được, thì ra...Lục Khải Minh chẳng để ý gì."Zombie có khứu giác nhạy bén và rất quen thuộc với mùi máu người.Một khi ngửi thấy mùi này, chúng sẽ tập trung lại.Chúng ta chỉ cần sử dụng điều này để đánh lạc hướng chúng, nhanh chóng quay trở lại và bổ sung nguồn lương thực là được."Giang Diệu Diệu vẫn cảm thấy ghê ghê, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận một cách bất lực.Thu hút zombie bằng máu kinh nguyệt, chuyện này làm cô có cảm giác xấu hổ như cởi truồng chạy ra ngoài vậy.Lục Khải Minh thản nhiên nói: "Tôi nhớ rằng có rất nhiều thức ăn ngon trong cửa hàng tiện lợi, khoai tây chiên, sợi cay, sô cô la và cả cơm tự sôi.Nhân tiện, cơm tự sôi có hương vị của thịt lợn kho, cô có muốn ăn không? Thịt lợn kho đó?".



Page 15

Giang Diệu Diệu không thể không nuốt nước bọt, không chịu nổi sự dụ dỗ của anh."Muốn!”Một giờ trưa, mặt trời trên cao toả ra những ánh nắng chói chang xuyên qua mắt người nhìn.Lục Khải Minh bỏ túi rác vào thùng, leo lên đỉnh biệt thự rồi ném thùng đi theo hướng ngược lại.Mùi máu tanh bốc ra, cả đám zombie vây quanh, bao gồm cả tiểu minh tinh và Golden Half-Butt luôn lượn lờ ngoài cửa sổ.Sau khi xác nhận rằng không có zombie nào bên cạnh xe, anh quay lại phòng khách và nói với Giang Diệu Diệu: "Có thể đi được rồi."Nghĩ đến nỗi kinh hoàng khi bị giết, trong lòng Giang Diệu Diệu có ý định rút lui."Hay là anh đi đi, tôi không đi đâu.Thực lực tôi kém như vậy, chỉ vướng tay vướng chân anh thôi ! "Lục Khải Minh di chuyển ghế sô pha qua một bên rồi mở cửa, bước tới không nói một lời, bắt cô ra ngoài khỏi cái tổ ọp ẹp.Hai người bước vào chiếc xe thể thao, Lục Khải Minh khởi động xe hai ba lần, đạp ga lạng lách rồi lao ra ngoài.Giang Diệu Diệu chưa bao giờ đi xe nhanh như vậy, vì sợ chết vì gặp tai nạn xe, cô vội vàng thắt dây an toàn, còn chưa kịp ngẩng đầu đã nghe thấy người bên cạnh nói: "Đến rồi."Đến, đến rồi? Sao nhanh thế?Cô liếc nhìn ra ngoài, quả nhiên trước mặt cô là chiếc cửa màu đỏ quen thuộc của cửa hàng tiện lợi, cửa hàng vẫn đang mở, rõ ràng lúc chạy trốn khỏi thành phố này chằng ai thèm đoái hoài đến nó nữa.Có một vài zombie đang lang thang ở phía xa, bởi vì mặt trời nóng như thiêu đốt, cho nên tụi nó không hề chú ý đến bọn họ.Lục Khải Minh thì thào: "Xuống xe, chúng ta có ba phút để có được nhiều nhất có thể."Sau khi xuống xe, lỡ như bị zombie phát hiện, thì rất có khả năng không thể quay lại được nữa!.Bỏ đi, tới cũng tới rồi, cứ cứng đầu mà xông lên thôi.Giang Diệu Diệu nghiến răng, dứt khoát lao ra ngoài, Lục Khải Minh theo cô ra khỏi xe, dù vô tình hay cố ý cũng đã dùng thân mình che chở cho cô.Khi hai người bước vào cửa hàng tiện lợi, anh ta lập tức dùng tay trái đóng cửa lại, lấy ra một tá túi từ quầy thu ngân, đưa cho Giang Diệu Diệu một nửa.Giang Diệu Diệu mở mắt ra: "Quen tay thế cơ à? Anh không phải là dân chuyên ngành đấy chứ?""Chuyên môn cướp cửa hàng tiện lợi? Lấy một đồng đồ nấu nướng rồi bỏ chạy? Nếu có thời gian, không bằng đi cướp luôn ngân hàng cho rồi."Giang Diệu Diệu há mồm kinh ngạc: "Anh từng cướp ngân hàng á?".



Page 16

Lục Khải Minh đảo mắt, vỗ đầu Giang Diệu Diệu rồi nói: "Đừng lãng phí thời gian, thu dọn đồ đạc nhanh lên."Nên lấy cái gì đây? Trên kệ hàng có đầy đồ hấp dẫn, tất cả đều rất ngon.Xem ra đã đến lúc bọn họ phát huy khả năng gom đồ rồi!Giang Diệu Diệu do dự hai giây trước khi nhớ ra rằng mình không đi mua sắm, cô mở túi, lấy đại một thứ gì đó và nhét nó vào.Hai người chỉ có bốn tay, rất nhanh đã lấy đầy túi rồi.Khi chuẩn bị rời đi, cô đi ngang qua quầy thanh toán, thấy bên trong có một thứ màu xanh mơn mởn, tinh mắt nhìn kĩ lại thì hóa ra là một chậu giá đỗ.Bởi vì trước đây cửa hàng bán sữa đậu nành, nên cô nhân viên sẽ ngâm đậu nành vào chậu, rồi vừa xay vừa bán.Lúc rời khỏi do quá vội vàng, nên cũng không quan tâm đến chậu giá đỗ nhỏ kia nữa.Lục Khải Minh mở cửa xe, ném mấy cái túi đồ vào bên trong.Giang Diệu Diệu hớt hải chạy tới, thả thứ trong tay xuống xe, vội vàng nói: "Chờ tôi ba giây."Sau đó lại chạy quay lại.Khi trở ra một lần nữa, trong tay Giang Diệu Diệu đã có thêm một chậu giá đỗ, nửa túi đậu nành và vài cái hộp chuyển phát nhanh trên tay.Cô lên xe, đóng cửa lại và nói một cách thở hổn hển: "Lái đi! Hình như bọn zombie nhìn thấy tôi rồi!"Lục Khải Minh cố nén sự bối rối trong lòng, trở về đã rồi nói.Xe thể thao phóng hết cỡ lái trở về biệt thự, Gold Half-Butt và những zombie khác vẫn chưa trở lại, bọn họ cũng thuận thế mở cửa trở về nhà.Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến não bộ của họ không kịp phản ứng, cuối cùng thì hai người cũng đã thành công trong việc bổ sung nguồn thức ăn.Giang Diệu Diệu nhìn mười mấy cái túi ni lông trước mặt mà không khỏi cười lăn lộn trên mặt đất.Lục Khải Minh châm một điếu thuốc, ngồi xổm trên mặt đất nói: "Đừng có mà cười, đồ ngốc, xem xem cô mang về được cái gì."Đúng vậy, nếu có thứ gì tốt, cô phải giấu ngay để anh không cướp mất.Giang Diệu Diệu đứng dậy và mở chiếc túi nilon đầu tiên.Hai túi khoai tây chiên, ba túi bánh quy, sáu túi đậu phụ khô, và mười quả trứng tẩm gia vị..



Page 17

Túi ni lông thứ hai, năm gói mì ăn liền, bốn hộp bánh quy và sáu chai sữa chua.Túi ni lông thứ ba, tám hộp kẹo cao su, bốn hộp ! Giang Diệu Diệu nhìn thấy một vài cái hộp nhỏ hình chữ nhật, cứ tưởng là kẹo cao su, chuyển qua đọc chữ trên đó, lập tức đỏ mặt ném vào thùng rác."Tại sao cái gì cũng bỏ vào thế, cũng không nhìn qua nữa, thật lãng phí không gian."Giang Diệu Diệu lầm bầm làu bàu không ngừng.Lục Khải Minh liếc nhìn cô một cái: “Là cô bỏ vào, không phải tôi nhé!”"Không thể nào."Anh không thèm tranh cãi với cô, ném hai cái túi đầy trước mặt cô."Đây là đồ của cô."Giang Diệu Diệu tò mò mở ra, bên trong toàn là băng vệ sinh.Có hai túi lớn, hơn mười gói, đủ cho cô dùng trong vài tháng.Lúc đó vội vội vàng vàng, vốn dĩ không thèm chọn lựa, cứ nhìn thấy gì là lấy cái đó.Cô thậm chí còn không nhớ lấy thứ này, nhưng ai kia lại nhớ, thậm chí còn lấy riêng cho cô hai chiếc túi lớn.Giang Diệu Diệu không khỏi có chút cảm động, nhét cổ vịt cay vào tay anh."Cảm ơn nha, sau này anh muốn ăn cái gì đều có thể ăn, tôi sẽ không ngăn cản nữa."Anh cười một tiếng chế nhạo, có vẻ như không quan tâm, tiếp tục sắp xếp các túi đồ khác.Phải mất nửa tiếng đồng hồ, họ mới sắp xếp xong đồng đồ đó.Mì ăn liền: 45 gói + 16 hộpCơm tự sôi: 10 hộp.Bánh quy: 38 gói.Đồ uống: 43 bình.Đường: 26 gói.Que cay: 18 gói.Thịt sấy ăn vặt các loại: 36 gói.Còn những món lặt vặt khác không thể đếm xuể, chẳng hạn như kẹo trái cây, trái cây sấy khô, đồ uống pha sẵn, v.v., cộng lại có thể lên đến ba mươi hoặc bốn mươi phần.Tổng cộng có hơn hai trăm phần thức ăn, sau khi loại bỏ hàng chục gói đã hết hạn sử dụng, chỉ còn lại đúng hai trăm phần, đủ cho họ sống trong khoảng 10 đến 15 ngày.Tạm thời không phải lo lắng vấn đề chết đói nữa.Áp lực trong lòng Giang Diệu Diệu giảm bớt, cả người cũng nhanh chóng thả lỏng.Lục Khải Minh gói đồ ăn trong hộp các tông rồi chuyển xuống tầng hầm, anh quay lại nhìn chậu mầm giá đỗ trên sàn và hỏi:"Cô đem cả thứ này về làm gì?".



Page 18

"Ăn chứ còn làm gì nữa?”Giang Diệu Diệu nói với vẻ nghiêm túc, bởi vì đã lâu không được ăn rau, nhìn thấy chậu mầm giá đỗ này, cô không khỏi ứa nước miếng."Cái này mà cũng ăn được à?" Lục Khải Minh bày ra vẻ mặt nghi ngờ."Tất nhiên loại giá đỗ này không ngon, đã lớn rồi thì phải thay đất để cho cây phát triển, sau này sẽ cho ra hạt đậu.Đậu tương có thể ăn trực tiếp, thêm nước hầm trong nồi, hoặc lấy một ít cát hoặc thứ gì đó để làm cho chúng phát triển.Lúc đó giá đỗ tương có thể đem chiên lên."Giang Diệu Diệu đang cảm thấy rất hưng phấn.Lục Khải Minh nhíu mày: "Cô chắc chắn chứ?""Hồi nhỏ anh chưa từng trồng giá đỗ sao? Đúng là một tuổi thơ khốn khó.Đợi đó đi, hai ngày nữa anh sẽ được ăn giá đỗ do đích thân chị đây trồng."Giang Diệu Diệu xua tay nói: "Tránh ra, tôi đi mở chuyển phát nhanh."Trong những ngày cuối cùng, không thể mua sắm trực tuyến, đã một thời gian dài cô đã không được tận hưởng cảm giác mở gói hàng chuyển phát nhanh.Cửa hàng tiện lợi có dịch vụ giao hàng, lúc bỏ trốn chủ nhân của chúng không đến lấy, nên khi nhìn thấy cô không đành lòng mà mang về.Không biết trong đó có thứ gì hay ho nên rất mong chờ.Giang Diệu Diệu nhanh chóng tìm thấy một con dao dọc giấy, lập tức hớn hở cắt băng dính.Lục Khải Minh đứng sau lưng cô, cũng muốn xem bên trong có gì.Khi mở thùng giấy ra, cô ấy nhắm mắt và lặp đi lặp lại hai chữ “mì trộn khô” một cách thầm lặng.Thật không may, bên trong không có bao bì quen thuộc, mà là một thùng carton màu xám đen.Cô cau mày mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một viên hình khối phẳng màu đen."Đây là cái gì?"Lục Khải Minh cầm chiếc hộp lên, nhìn xem hướng dẫn ở trên."Pin năng lượng mặt trời.""Pin năng lượng mặt trời? Có thể được sạc trực tiếp bằng ánh sáng mặt trời không? Tốt quá rồi!"Nó thiết thực hơn mì trộn khô nhiều, điện thoại di động của cô cuối cùng không cần phải để trưng bày nữa rồi!Con cá muối như Giang Diệu Diệu quay người đứng dậy, chạy lên lầu, tìm điện thoại đã không hoạt động từ lâu, chờ đợi kết nối nó với pin sạc.Màn hình điện thoại sáng lên, thật sự là đang được sạc điện!Trong cơn vui sướng, cô đi xuống lầu với điện thoại di động ở trên tay, tiếp tục bóc những gói hàng chuyển phát nhanh còn lại, cố gắng gặp thêm một vài điều bất ngờ.Thật tiếc vì số may mắn đã được sử dụng hết, những hộp đồ phía sau chỉ lấy ra được một vài cái móc bếp, một bộ định tuyến và một chai Aquamarine Mystery Cream.Giang Diệu Diệu không dùng đến cái móc, nhà bếp của họ chỉ có một cái nồi và một cái thìa, cũng không dư đồ để treo.Không nói đến bộ định tuyến, trong cái thời đại này lấy đâu ra Internet chứ?Kem dưỡng da thì có thể dùng một chút xem thử.Mấy ngày nay đến mặt cô còn chả thèm lau lấy một lần, nó đã khô lắm rồi.Giang Diệu Diệu vui vẻ trở lại, ậm ừ chạy về phòng, bước chân rất thoải mái, dường như không phải đang sống trong tận thế mà zombie hoành hành, mà là sắp đi chơi du xuân đến nơi.Lục Khải Minh nhìn bóng lưng của cô rồi khẽ lắc đầu, ngồi xuống ghế, móc ra mấy bao thuốc lá từ trong góc.Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, tất nhiên anh phải dự trữ một số hàng hóa cho mình.Ngoài vườn, đám zombie sung sướng không gì bằng, sau khi cướp được cái băng vệ sinh, chúng lại lắc lư trở về.Trên lưng của Gold Half-Butt gắn một cái băng vệ sinh, nhưng cả thân thể lại không có phản ứng, rõ ràng ngửi thấy mùi mà lại không tìm thấy người sống, cho nên nó cứ loanh quanh bên dưới cửa sổ.Giang Diệu Diệu cầm pin dự phòng trên cao, hy vọng rằng nó sẽ tiếp xúc với nhiều ánh sáng mặt trời và sạc nhanh hơn, để cô có thể bật điện thoại sớm hơn một chút.Lục Khải Minh mở hộp cơm tự hâm nóng đã chuẩn bị xong, vừa ăn vừa đi đến bên cạnh cô."Nguồn thức ăn trong tay chúng ta rất hạn chế, vì vậy vẫn cần lập kế hoạch thì tốt hơn.".



Page 19

Mũi Giang Diệu Diệu giống như một con chó, ngay lập tức ngửi thấy thứ anh đang ăn."Tôi muốn ăn thịt bò.""....!Cô tự đi mà lấy.""Tôi đang sạc điện, không đi được.""Pin dự phòng làm gì có chân, cô cứ để đấy nó cũng chẳng chạy được.""Này, chúng ta là đồng đội tay trong tay, cùng nhau vào sinh ra tử, anh không thể chia cho tôi một miếng thịt bò sao? Đúng là đồ keo kiệt.”Giang Diệu Diệu nói không ngừng nghỉ khiến Lục Khải Minh nhức hết cả tai, anh nắm lấy cục sạc rồi nhét cơm tự sôi vào tay cô."Cô ăn đi ăn đi, cho cô hết, cho cô nghẹn chết luôn.Giang Diệu Diệu cười đắc ý, dáng vẻ như mới thắng trận trở về."Cảm ơn nha, anh đúng là đồng đội tốt."Lục Khải Minh giật mình, lập tức quay lại chủ đề trước đó."Chúng ta cần phải lập kế hoạch lương thực.""Kế hoạch cái gì, mỗi ngày anh ăn bớt đi một nửa, đống đồ dư ra cũng đủ cho tôi ăn một năm."Giang Diệu Diệu ngậm thịt bò trong miệng, cho nên không thể nói rõ ràng.Lục Khải Minh cố kìm nén để không khâu miệng cô lại, anh kiên nhẫn phân tích."Khi rời cửa hàng tiện lợi, tôi đặc biệt chú ý, đồ bên trong đó không còn nhiều, không đáng để đi thêm một chuyến.Đồ dưới tầng hầm chúng ta nhiều nhất có thể ăn trong nửa tháng, không chống đỡ được đỉnh điểm zombie qua đi, vì vậy chúng ta phải kiếm thêm một số thức ăn trong thời gian này.Ngoài ra, việc dựa vào đồ ăn nhẹ mỗi ngày để tiếp tục cuộc sống rất dễ dẫn đến suy dinh dưỡng.Sau này khi đối mặt với đám zombie thì sẽ không đủ thể lực, tốt nhất là tìm một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng hoặc thực phẩm lành mạnh hơn.Cô có biết gần đây có siêu thị lớn nào không?"Giang Diệu Diệu dừng lại, cẩn thận nhớ kĩ."Hình như là có một cái.Đi xe buýt bảy tám trạm dừng mới tới.”"Nằm ở hướng nào?"Đôi mắt đen của cô sáng lên: "Hình như là...!bên trái?"Lục Khải Minh nói: "...!Cô không biết phân biệt đông tây nam bắc sao?""Tôi biết, buổi sáng thức dậy, đối mặt với mặt trời, phía trước là phía đông, phía sau là phía tây, bên trái là phía nam, bên phải là phía bắc.Nhưng bây giờ trời chưa sáng, tôi sợ mình xác định sai, mai tôi sẽ nói cho anh biết sau.”Lục Khải Minh đỡ trán: "Điện thoại của cô có định vị không?""Có."Lần đầu tới đây cô cũng không quen đường, lúc đi mua đồ cô đều sử dụng hướng dẫn chỉ đường có sẵn trong điện thoại."Đợi lúc điện thoại sạc được, tôi sẽ xem hướng dẫn chỉ đường.""Ồ."Lục Khải Minh nhìn cô với vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, anh bỏ cục sạc xuống, lắc đầu rồi đi lên lầu.Sáu giờ tối, mặt trời đã xuống núi rồi.Lục Khải Minh đang nấu ăn, cái quần đùi lần thứ hai bị bẩn, giặt sạch hong khô bên cửa sổ, nhìn xung quanh chỉ thấy một chiếc tạp dề để thay thế.Như chúng ta đã biết, dầu không thể bắn vào mông khi nấu ăn, và tạp dề chỉ có nhiệm vụ chắn phần thân trước.Cho nên thanh niên Lục Khải Minh đành phải vừa múa muôi thìa, vừa lộ ra vòng ba gợi cảm.Giang Diệu Diệu đi xuống cầu thang, vừa nhìn thấy cảnh này liền huýt sáo trêu chọc anh."Cong phết đấy, không uổng công ngày thường chăm xách xô nước nhỉ.”Lục Khải Minh thở dài: “Đồ biến thái, ăn cơm đi.""Để lát nữa mới ăn, tôi có việc."Giang Diệu Diệu ngồi trên ghế với vẻ mặt như sắp bốc thăm trúng thưởng, cầm điện thoại bấm nút nguồn.321Màn hình sáng lên, âm thanh khởi động quen thuộc vang lên.Còn lại 8% pin.Có nhầm lẫn không thế? Cô sạc pin cả buổi chiều, chỉ sạc vào được có một tí tẹo vậy? Sạc bằng khoai tây có khi còn nhanh hơn thế này.8% pin, cô chơi được trò chơi gì? Nghe bài hát gì? Xem được phim gì?Giang Diệu Diệu nhìn pin năng lượng mặt trời giống như ăn lườn gà, ăn thì chẳng có vị gì, nhưng bỏ đi thì lãng phí.Lục Khải Minh đi tới."Điện thoại cô dùng được không?""Làm gì?""Xem chỉ đường."Bản đồ APP trên điện thoại di động có bộ nhớ đệm, vì vậy ngay cả khi không có mạng, bạn vẫn có thể xem bản đồ của thành phố..