Thơ không có gì là mãi mãi năm 2024

Huy nắm chặt điện thoại trong tay, trái tim đập vang dữ dội. Cô ấy khóc sao? Mộc luôn là cô gái cứng rắn, cậu chỉ thấy cô ấy khóc một lần duy nhất ở buổi sinh nhật bất ngờ hôm ấy. Chuyện gì đã khiến cô ấy phải khóc, càng nghĩ đến cậu cảm thấy càng lo lắng.

Thơ không có gì là mãi mãi năm 2024

Con yêu ba nhiều lắm ba à

Ngày mẹ đồng ý kết hôn là ngày hạnh phúc nhất với ba, rồi ngày biết tin có con là ngày vui nhất của ba. Và ngày con chào đời lại là ngày đau buồn nhất của ba. Chưa bao giờ con thấy ba khóc trước mặt con và bà ngoại.

Thơ không có gì là mãi mãi năm 2024

Anh người em từng thương

Em chưa kể câu chuyện cũ cho anh nghe vì em biết khi kể lại nhưng chuyện cũ lại khơi về quá khứ lại khiến mình tự trách và buồn nhiều hơn. Kể ra rồi cũng chẳng thay đổi được gì cả, nếu có chắc mình đã tua đi tua lại chuyện ấy hơn trăm vạn lần rồi. Chuyện của anh cũng thế thôi…

Thơ không có gì là mãi mãi năm 2024

Lấm tấm cơn mưa

Cô nghĩ hoa có thể làm được như vậy, những cánh hoa mong manh dịu dàng quá đỗi kia và cả vô số những hạt nước li ti được đọng lại trên đó sẽ nhắc người ta về những điều thiện lương của cuộc sống. Sẽ nhắc người ta về tình yêu thương giữa con người và con người với nhau trong cuộc sống

Thơ không có gì là mãi mãi năm 2024

Ôm trọn một vòng tay

Chị cứ ngồi vậy mà ôm con trong lòng, chị nâng niu bàn tay đôi chân con, thăng bé đã mười mấy tuổi và con đã cao lớn hơn so với chị nghĩ. Vậy là cuối cùng ông trời cũng nghe được tiếng chị gọi ngày đêm, ông trời cũng thấu hiểu được nỗi lòng chị mòn mỏi chờ mong con.

Thơ không có gì là mãi mãi năm 2024

Thích cậu là bí mật thầm kín nhất của tớ

Cậu biết không, tớ đã đứng trước gương hàng trăm lần, rồi tự tưởng tượng trước mặt tớ là cậu. Và tớ sẽ nói hết cho cậu biết rằng tớ đã thích cậu nhiều như thế nào. Nhưng khi thực sự bắt gặp ánh mắt cậu, bao lời văn mà tớ đã chuẩn bị như bốc hơi mất chẳng còn lại gì

Quen anh từ khi còn là học sinh cấp 3, ngu ngơ, ngây thơ, em tin trên đời này có phép màu, có cái gọi là tình yêu vĩnh cửu. Nhưng, không chỉ cho em biết thế nào là yêu, là hạnh phúc, anh còn dạy cho em biết thế nào là đau khổ.

Giờ đây em đã khác xưa quá rồi, đôi khi em nhìn mình trong gương mà không nhận ra nổi mình nữa. Ngày xưa, em là một con nhỏ tự tin, mạnh mẽ và có cả đôi chút kiêu ngạo, em đã từng nghĩ rằng em muốn gì thì đương nhiên sẽ có được thứ đó, em tự tin rằng có thể làm anh yêu em.

Nhưng giờ đây, em luôn lo sợ những cô gái khác sẽ cướp anh đi, em thấy em chẳng còn là gì nữa, em không bằng ai cả, cô gái mạnh mẽ khi xưa đã hoàn toàn biến mất trong em, chỉ để lại một con bé ngốc nghếch, yếu đuối, gặp bất cứ một vấn đề gì cũng chỉ biết khóc mà thôi. Ngay cả giây phút ấy, khi anh nói chia tay, em cũng chỉ khóc và như một con ngốc, năn nỉ anh quay lại, thậm chí muốn tự tử vì anh.

Chắc anh thấy em đáng thương lắm phải không? Chắc đôi lần anh quay lại vì thương hại em. Dù sao đi nữa cũng cảm ơn anh vì đã nghĩ đến em. Em không trách anh, anh không còn yêu em cũng chẳng có gì sai khi chính em cũng cảm thấy chán ngán bản thân mình. Biết bao lần em tự hứa với mình, rằng sẽ không nhớ về anh nữa, không nghĩ về anh và không đau khổ vì anh nữa. Thế nhưng.. em không làm được..

Thơ không có gì là mãi mãi năm 2024

Biết bao lần em cố trở nên mạnh mẽ, cố nuốt những giọt nước mắt vào trong, nhưng rồi em vẫn khóc. Em ghét chính bản thân mình, sao em lại ngu ngốc và yếu đuối đến thế? Em vẫn đang mắc kẹt trong quá khứ mà không biết đâu là lối ra.. Em vẫn cứ cầm điện thoại hàng ngày và mòn mỏi chờ tin nhắn của anh, chờ mãi, hy vọng và để rồi lại thất vọng...

Anh nói với em rồi mọi thứ sẽ qua, sau này có khi em còn phải cảm ơn anh. Khi nghe câu nói đó từ anh, em đau khổ lắm, anh biết không? Em ghét anh khi anh luôn cho rằng mình biết tất cả và luôn luôn đúng, em ghét anh khi anh ra vẻ nghĩ cho em trong khi anh chẳng hiểu gì về em. Em hạnh phúc và vui vẻ khi nào anh biết không? Khi em bên anh, chỉ thế thôi..

Những câu nói của anh làm em cảm thấy em thật vô dụng, em tồi tệ đến nỗi anh không thể yêu em nữa mặc dù anh còn thương và nghĩ về em sao?

Tất cả như mới xảy ra ngày hôm qua, em vẫn cứ nghĩ rằng một ngày mai khi thức dậy sẽ lại được thấy anh tươi cười với em, tất cả như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện những điều anh và em đã dự định. Nhưng rốt cục đó chỉ là những điều em nghĩ, em mơ, em tưởng tượng ra mà thôi.

Anh biết không? Sau này, có lẽ điều em sẽ cảm ơn anh chính là, anh đã cho em biết, không phải hoàng tử sẽ luôn luôn đến giải thoát cho công chúa, và em sẽ thật ngốc nghếch nếu cứ cố ngồi đây vô vọng chờ đợi một hoàng tử đến cứu mình. Đôi khi, chính bản thân chúng ta phải tự biết giải thoát cho mình, vì một sự thật cay đắng: “Không có gì là mãi mãi, những câu chuyện cổ tích không phải lúc nào cũng có một kết thúc có hậu”.