Không gì là mãi mãi chẳng có lâu dài

Cô bé ấy cứ mỗi giờ ra chơi lại nghĩ tới nơi mà cậu ấy đến. Cô bé ấy cứ mỗi khi cầm một cái bánh, lại nghĩ xem cậu ấy có thích ăn hay không. Và trong tim vẫn mong chờ cậu đứng ngay đó, nhìn cô mỉm cười.

Cô bé nhiều lúc nghĩ mình là lọ lem, còn cậu ta là hoàng tử. Cô chìm đắm trong những suy nghĩ viển vong, mừng rơn khi thấy mỗi lần cậu đi ngang qua, nhìn về phía cửa lớp, tức là đang tìm kiếm nàng Lọ Lem ấy. Sau đó, cô trở nên buồn tủi khi nhận ra, cậu nhắn tin cho ai cũng thân thiết như thế, lấy lòng như thế; nhất là với các bạn nữ, vô cùng nhẹ nhàng.

Lọ Lem ngộ ra mình đang không ổn chút nào.

Dù vậy, cô vẫn tiếp tục thực hiện điều đó. Cô nói, rất thích cậu đấy Hoàng Tử. Không biết bao nhiêu lần cô nhìn thấy cậu ấy mỉm cười với người con gái khác không phải là cô. Lạ nhỉ? Cô có là gì, mà sao phải đòi hỏi đến việc được tiếp xúc với cậu chứ.

Không gì là mãi mãi chẳng có lâu dài

Tình yêu chắc cũng như vậy đấy. Thích một người, luôn muốn người đó đáp trả, dù quá hiểu người đó chẳng là gì của ta. Cô bé, ráng lên, vì còn rất nhiều mảng tình đang chơ vơ và đơn độc bước tiếp.

Còn về phần cậu, tôi muốn hỏi, cảm giác của cậu là như nào ? Cậu có căm ghét khi biết tôi đơn phương người con trai, mà không ngờ chính là cậu... Cậu có căm ghét, những hành động ngu xuẩn và phiền phức tôi gây ra ?

Cuộc sống, nếu như yêu mà chẳng có định hướng, không mong muốn đối phương đáp lại tình cảm cho mình, thì thú thật đó chỉ là tình cảm thoáng qua. Tuy nhiên, trên một khía cạnh khác thì đó lại là điều tốt. Nếu tôi thích cậu bằng thứ tình cảm mong manh và dễ tan biến, thì chỉ cần cậu từ chối, tôi sẽ rời đi thật dễ dàng.

Mà hầu như chúng ta hiếm gặp trường hợp đó. Có cô bé nghĩ rằng, đó chỉ là thích chơi thôi. Luôn miệng bảo vậy, khi cậu ta ngoảnh mặt đi, không đoái hoài gì tới cô, thì chính lúc đó cô bé mới hiểu mình đã lầm.

Tình yêu rất khó phán đoán, có thể ta nghĩ bên ngoài chỉ là lớp vỏ rất thuần khiết, mảnh mai, rốt cuộc đến tận sau này ta mới rõ bên trong chứa đựng một thứ vô cùng mãnh liệt và dai dẳng.

Cậu bé mà cô yêu, có thể không đẹp, không ga lăng, không hiểu ý. Nhưng cậu bé ấy, đủ khả năng để làm cô đổ gục, để cô nhớ mong, và thầm vun đắp tình yêu lẻ loi từ một phía.

Lúc trong phạm vi gần cậu, cô bé yên tâm và mong mỏi cậu thấy được mình. Lúc đến gần cậu, cô bé có cảm giác mình không xứng, liền lùi về phía sau.

Không gì là mãi mãi chẳng có lâu dài

Cô bé à, như vậy có phải là đau lắm không ? Ai cũng biết phái nữ yếu đuối hơn rất nhiều, cô có chịu nổi được không ? Cô có thấy cậu như vậy là quá đáng, hay đó vốn là điều xảy ra rất đơn thường. Gặp cậu thì ít, nhớ cậu thì nhiều. Cớ sao lại đi thương một người không cùng thế giới ? Lòng cô khăng khăng cậu chính là sống trong một thế giới được mọi người đón nhận và công nhận, hòa đồng và bình yên. Còn cô thì sao nhỉ ? Thế giới của cô tận cùng chính là bi đát, đau thương, đầy tàn nhẫn và dối trá, nhưng bên ngoài lại khiến mọi người nghĩ sai lệch đi. Cậu không biết, bạn của cậu không biết, chỉ có cô mới là người nếm trải. Một thế giới vô vọng mà giờ đây cậu chẳng xuất hiện cứu tớ lên, như vậy thật quá dỗi buồn lòng.

Cậu này, cô bé chỉ muốn cậu vui, nhưng chẳng thể làm đúng cách. Yêu một người rất khó, cảm xúc lộ ra nhiều khi rất quá đáng đấy, nó có thể khiến cậu phiền lòng, ghét bỏ, tránh xa ra, hay thậm chí là không muốn xuất hiện con nhỏ đơn phương mình. Về những điều đó, thật xin lỗi !

Tình yêu của cô bé dành cho cậu con trai đó, thoạt nhìn đoán sẽ rất ngu ngơ, mà có ai thấu được, tâm trạng cô cứ xoay mòng như chong chóng, lúc thất thểu, lúc sướng vui, lúc lo âu, lúc thỏa mãn...

Cậu chính là ổ khóa, tớ chính là chìa khóa. Cơ chế thật đơn giản. Nhưng cậu gì ơi, dù cậu ổ khóa của cậu không thích hợp với tớ, tớ cũng sẽ cắn răn mài mòn, để trở thành một chiếc chìa lọt vào trong cậu!