Hoa bỉ ngạn là loài hoa gắn với các câu chuyện truyền thuyết đau thương, không có hậu. Hoa bỉ ngạn là loài hoa ái tình được biết đến với những giai thoại bí ẩn. Ngoài màu đỏ rực như máu bạn thường thấy trên qua các bộ phim hay hình ảnh, bạn có bao giờ thắc mắc hoa bỉ ngạn còn màu nào khác nữa hay không. Vậy thì bài viết hôm nay sẽ giúp bạn biết được hoa bỉ ngạn có mấy màu? Ý nghĩa từng màu của loài hoa này. Show
Hoa bỉ ngạn có tên khoa học là Lycoris Radiata, vì có nguồn gốc ở nhiều nước khác nhau nên loài hoa này còn được gọi bằng nhiều tên khác như Long Trảo Hoa, Mạn Châu Sa Hoa, Red spider lily hay Shibito Hana. Hoa bỉ ngạn thuộc loài cây thân thảo, thân cây dài trung bình từ 40-100cm, bỉ ngạn nở hoa thành chùm có từ 5 đến 7 nụ, nhụy hoa vươn dài bao phủ xung quanh hoa tựa như một cái đuôi công, các cây hoa mọc san sát nhau, đặc biệt khi bỉ ngạn nở hoa thì cũng là thời điểm lá đã rụng hết vì thế mà bỉ ngạn có lá thì không có hoa và ngược lại. Ngày xưa, hoa bỉ ngạn hay mọc ở ven đường, bờ ruộng, triền đồi hay nghĩa trang nhưng này nay muốn trồng hoa bỉ ngạn phải nhập từ nước ngoài, các vườn hoa tại Đà lạt và một số khu vực miền bắc là nơi trồng bỉ ngạn nhiều nhất nước ta Hoa bỉ ngạnHoa bỉ ngạn ngoài màu đỏ rực phổ biến ra thì còn có màu vàng, màu trắng và màu xanh. Tuy nhiên, màu trắng rất ít khi gặp và hoa bỉ ngạn màu vàng thì cực kì hiếm. Mỗi màu của hoa bỉ mạng lại mang cho mình một ý nghĩa khác nhau Hoa bỉ ngạn đỏ rất phổ biến vì nhắc đến hoa bỉ ngạn là người ta nghĩ ngay đến những chùm hoa màu đỏ rực rỡ mà quyến rũ. Hoa bỉ ngạn được trồng nhiều để trang trí, đây là loài hoa được các gia chủ mệnh hỏa săn đón vì bỉ ngạn đỏ mang nhiều vượng khí, mang nhiều tài lộc cho gia chủ, may mắn cho việc làm ăn kinh doanh, gia đình được hòa thuận, êm ấm. Hoa bỉ ngạn còn được dùng làm quà tặng để thể hiện sự mong muốn đối phương được may mắn và luôn luôn hạnh phúc Hoa bỉ ngạn màu đỏHoa bỉ ngạn xanh là loài hoa của sự chia rẻ, loài hoa của sự đau khổ trong tình yêu đôi lứa, bỉ ngạn xanh là những hồi ức đau thương, đau khổ mà người ta muốn quên đi, mãi mãi không muốn nhớ lại. Nhưng màu xanh lại là màu của hi vọng vì thế mà bỉ ngạn xanh cũng đem đến nhiều hi vọng cho, hi vọng rằng sự chia ly rồi sẽ có ngày quay về bên nhau, sẽ có ngày được xum họp. Vì thế mà bỉ ngạn xanh còn mang một ý nghĩa khác đó là sự thủy chung, sắt son luôn mong ước và chờ đợi người mình thương nhớ, mong mỏi rồi sẽ có một ngày quay trở về Hoa bỉ ngạn xanhHoa bỉ ngạn trắng rất hiếm gặp loài hoa này thường được chọn trồng bởi những gia chủ mang mệnh kim hoặc thủy bởi bỉ ngạn trắng mang một màu trắng trong, thuần khiết, dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng không kém phần tinh khôi, bỉ ngạn trắng mang đến sức khỏe và tiền tài cho gia chủ, giúp gia chủ có được một cuộc sống sung túc. Ngoài ra vì mang màu trắng nhẹ nhàng nên bỉ ngạn trắng còn được trồng để thư giãn đầu óc, giải tỏa căn thẳng trong công việc Hoa bỉ ngạn trắngHoa bỉ ngạn vàng nổi bật trong mắt người nhìn là một màu sắc sực sỡ nhưng không kém phần tươi tắn vì thế nên loài hoa này mang lại cảm giác tươi vui và thoải mái khi ngắm nhìn chúng, mang ý nghĩa của sự may mắn và thành công , bỉ ngạn vàng còn đem đến tài lộc và sức khỏe rất phù hợp với những người mệnh kim. Điểm lưu ý là bạn nên trồng bỉ ngạn vàng ở nơi có nhiều nắng để hoa được phát triển tốt nhất, bỉ ngạn vàng thường mọc vươn lên cao, đến mùa hoa nở hoa sẽ nở theo khóm nên sẽ làm không gian sống của gia đình bạn sáng rực lên Hoa bỉ ngạn vàngVới những thông tin mà flowerfarm tìm hiểu được trên đây hi vọng giúp bạn đã biết hoa bỉ ngạn có mấy màu và ý nghĩa mà từng màu mang lại, từ đó bạn cũng có thể tham khảo để dễ hơn trong việc lựa chọn trồng bỉ ngạn màu nào thích hợp với gia chủ, với không gian sống cho gia đình.
Latest posts by HoaCamNhi (see all) [CPP] Thời gian gần đây có một bài hát rất nổi tiếng và lọt và top trending Youtube đó là bài “Độ ta không độ nàng“. Nội dung bài hát này kể về mối tình ai oán giữa tiểu hòa thượng và nàng quận chúa. Ôi phải nói là rất cảm động, nếu được dựng thành phim ngoài đời thực thì hay quá, hy vọng chờ… Trong bài hát “Độ ta không độ nàng” có xuất hiện hình ảnh “Hoa bỉ ngạn“, đây cũng là loại hoa tượng trưng cho sự chia lìa, và bởi vì nó mà bài hát càng toát lên hình ảnh đầy bi thảm…! Vậy truyền thuyết hoa bỉ ngạn là thế nào? Hoa bỉ ngạn là gì? Sưu tầm một số bài thơ có hình ảnh hoa bỉ ngạn… HOA BỈ NGẠN LÀ GÌ?Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu hoa bỉ ngạn là gì!
Với 3 màu sắc nổi bật đỏ, vàng, trắng. Bỉ Ngạn màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa, Bỉ Ngạn màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa. Xuất thân từ đất nước Trung Hoa Bỉ Ngạn nhanh chóng được những người yêu hoa mang đi khắp mọi miền… Hoa bỉ ngạn: đỏ, vàng, trắngTên gọi khác nhau của hoa bỉ ngạnTên tiếng Trung
Tên tiếng Nhật
Tên khoa học và tên khác
Đặc điểm hoa bỉ ngạnHoa bỉ ngạn có tên khoa học là Lycoris Radiata, thường được gọi với nhiều tên gọi khác nhau như hoa Long Trảo Hoa, cây Mạn Châu Sa Hoa, Hồng hoa Thạch Toán… Điểm nổi bật của bỉ ngạn chính là những bông hoa mọc thành từng chùm lạ mắt. Đây là một loại cây thân thảo, có chiều cao từ 40-100cm. Cây mọc sát nhau, hoa có 3 màu chính là màu đỏ, vàng, trắng nhưng phổ biến nhất là màu đỏ… Bỉ Ngạn màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa, Bỉ Ngạn màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa. Cây có những cánh hoa vươn dài từ mặt đất, phía trên đài gồm từ 5-7 nụ, khi nở xòe ra mọi hướng như muốn đón lấy tất cả tinh túy của trời đất. Điều thú vị là một khi cây ra hoa thì lá sẽ không phát triển nữa, có lá thì lại không có hoa nên hoa và lá cây bỉ ngạn muôn đời không bao giờ được gặp nhau. Củ của hoa bỉ ngạn rất độc. Truyền thuyết kể lại rằng, có một người vì đói quá đã ăn củ hoa bỉ ngạn và qua đời ngay sau đó. Đây cũng là lý do người ta tin rằng hoa bỉ ngạn là cửa ngõ đi vào thế giới của những người đã chết, là nơi chú ngụ của những linh hồn lưu lạc. Higanbana (tên tiếng Nhật hoa bỉ ngạn) mọc hoang trên những triền đồi, đôi bờ sông, ven đường đi, những bờ ruộng và rất nhiều trong nghĩa địa. “Củ” của loài hoa này rất độc vì chứa lycorine, một chất độc thuộc nhóm alcaloid, gây tổn hại đến hệ thần kinh. Truyền thuyết kể rằng có người đã tuyệt mệnh bằng cách ăn “củ” của loài hoa này trong lúc đói. Có lẽ vì thế, thời xa xưa, người Nhật ghét cay ghét đắng loài hoa này, cho rằng đó là loài hoa của điềm gở và chết chóc. Trong dân gian người ta cho rằng higanbana là cửa ngõ để đi vào thế giới của những người đã chết, cũng có người lại nói rằng, vào những ngày người trần gian gặp người âm giới, higanbana là nơi trú ngụ của những linh hồn. Cái tên higanbana cũng có nguồn gốc từ đó. Ý nghĩa hoa bỉ ngạnHình xăm hoa bỉ ngạn
Hoa bỉ ngạn còn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết” , nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương” Theo truyền thuyết người ta hay kể rằng hoa bỉ ngạn là loài hoa duy nhất mọc dưới đường xuống hoàng tuyền, khi linh hồn trước khi đi qua cầu Nại hà bắc ngang bờ Vong xuyên, sẽ gửi toàn bộ ký ức của mình cho hoa bỉ ngạn. Dù là đau khổ tuột cùng hay yêu thương thắm thiết hoa bỉ ngạn đều thu nhận những hồi ức đó. Khi nhắc đến hoa bỉ ngạn người ta nhay nhắc đến niềm đau thương, sự chia ly và tuyệt vọng. Bởi hoa Bỉ Ngạn thường nở vào xuân phân đây là thời gian mà theo lời dạy của phật trong thời gian 7 ngày của mùa thu, người sống có thể đi vào thế giới của người chết để gặp gỡ ông bà tổ tiên. Với người Nhật, đây cũng là dịp họ đi thăm viếng sửa sang mồ mả của những người đã khuất. Còn một điều vô cùng đặc biệt ở hoa Bỉ Ngạn nở hoa thì không có lá, có lá thì lại không có hoa, hoa lá muôn đời không được gặp nhau. Mang cùng một màu đỏ rực rỡ, nhưng ý nghĩa của hoa bỉ ngạn là những hồi ức đau thương thì ý nghĩa của hoa đỗ quyên tượng trưng cho một tình yêu đẹp, một mối tình sắc son chung thủy… TRUYỀN THUYẾT VỀ HOA BỈ NGẠNTruyền thuyết hoa bỉ ngạn
Truyền thuyết hoa bỉ ngạn được nhiều quốc gia lưu truyền trên thế giới với nhiều ý nghĩa sâu sắc với nhiều biến thể có một câu chuyện như thế này: Truyền thuyết thứ nhấtThuở xưa trên thiên giới có một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết. Chàng trai vốn là võ tướng tên Hoa, cô gái là công chúa tên gọi Châu Nhi. Vốn hai người đã định xin Thiên đế ban hôn, nhưng vì lúc đó xảy ra loạn lạc, Hoa đành phải gác tư tình sang bên, cầm quân đánh giặc. Khi trở về, chàng biết tin Thiên đế muốn đem gả Châu Nhi cho Tiên tôn để kết tình hữu nghị. Hoa bèn vào cung thỉnh cầu, ngờ đâu Thiên đế nghe xong thì nổi trận lôi đình, giam chàng vào ngục. Châu Nhi lén vào thăm Hoa, hai người bàn kế vượt ngục. Hoa vốn dòng Thiên tướng, pháp thuật tinh thông, rốt cục đã vượt ngục thành công, dẫn theo Châu Nhi chạy trốn. Thiên đế biết chuyện, giận dữ phái thiên binh thiên tướng đuổi giết. Hoa và Châu Nhi lâm vào tình cảnh ngặt nghèo, tiến lui đều không có lối. Giữa lúc tuyệt vọng, hai người vì muốn trọn đời bên nhau không chia cắt, Hoa thi triển bí thuật, tự biến hai người thành một loài hoa. Châu Nhi hóa thành nụ hoa trắng trong tinh khiết, Hoa biến thành tán lá xanh mịn màng ôm lấy nụ hoa. Đám thiên binh thiên tướng đuổi giết thấy thế ngỡ ngàng, bèn đặt tên loài hoa này là Mạn Châu Sa Hoa. Mọi việc tưởng đến thế thì kết thúc, nào ngờ Thiên đế lòng dạ hẹp hòi, muốn cho đôi tình nhân vĩnh viễn phân ly, bèn trớ chú cho loài hoa này một trớ chú vô cùng độc ác: “Mạn Châu Sa Hoa, hoa ngàn năm nở, ngàn năm rụng, lá ngàn năm sinh ra, ngàn năm chết đi. Hoa lá vĩnh viễn không thể gần nhau, dù cùng sống trên một thân cây.” Thời gian cứ thế trôi qua … Cả ngàn vạn năm sau, lời trớ chú cũng trở nên yếu ớt trước ái tình đằm thắm khắng khít của hai người. Cuối cùng hoa lá cùng bung nở trên thân cây, đôi tình nhân chung thủy sắt son rốt lại vẫn có thể tương kiến giữa con sông dài thời gian chia lìa sinh tử. Thế nhưng trớ chú cũng bị thời gian bào mòn, vậy mà lòng hẹp hòi của Thiên đế vẫn không thay đổi. Sau khi y biết Mạn Châu Sa Hoa bừng nở, liền sai binh tướng đuổi giết, bắt về. Mạn Châu Sa Hoa sau khi cùng nở cùng sinh, pháp lực khôi phục, vội vàng chạy trốn. Trời đất bao la nhưng không chốn dung thân, Mạn Châu Sa Hoa cuối cùng đành phải trốn xuống địa ngục. Thiên binh thiên tướng đuổi sát không tha. Chính thái độ hống hách tàn ác của chúng đã khiến cho người Ma vực nổi lòng oán ghét, lại thêm câu chuyện tình Mạn Châu Sa Hoa càng khiến họ nổi mối thương tâm, cuối cùng người Ma vực đứng ra bênh vực cho Mạn Châu Sa Hoa, dẫn đến một trường Thần Ma đại chiến. Trong khi hai bên chiến đấu, máu tươi của binh sĩ hai bên chảy tràn mặt đất, không ngờ lại bị hút hết vào cây Mạn Châu Sa Hoa. Máu tươi nhiều đến nỗi nụ hoa vốn trắng trong tinh khiết cũng trở thành đỏ tươi như máu, yêu dị và diễm lệ vô cùng. Cả Mạn Châu Sa Hoa cũng không hay biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên huyết quang từ cây hoa xông vọt lên tận trời, tất cả binh sĩ hai bên đang chiến đấu thảy đều bị biến thành tro bụi. Biến cố đột ngột này oanh động cả tam giới, Thiên đế, Ma vương, Quỷ vương, Tiên tôn đều tự thân đến xem xét. Thiên đế vẫn không cam lòng, quyết bắt Mạn Châu Sa Hoa trở về, bất quá thông qua Thiên nhãn kính cả 4 người bọn họ đều biết Mạn Châu Sa Hoa đã vượt khỏi tam giới, siêu thoát ngũ hành, không chịu câu thúc của các quy tắc thông thường nữa. Vì Mạn Châu Sa Hoa tiền thế đã chịu nhiều oan ức, lại thêm oán khí chưa tan, thích hợp để dẫn độ các vong linh lầm lạc trở lại luân hồi, cho nên cuối cùng 4 người quyết định để Mạn Châu Sa Hoa lại bên Nại Hà, suối Hoàng Tuyền hầu dẫn độ vong hồn oán khí trên thế gian. Từ đó, bên bờ Hoàng Tuyền, dưới cầu Nại Hà, cây hoa đỏ rực, yêu dị diễm lệ vô cùng cứ bừng nở, sinh sôi, dẫn đường cho các đôi tình nhân chia cắt, cho những vong hồn còn nhiều oán khí quay lại luân hồi, nhận lấy nhân quả mà số phận chú định. Đời sau gọi loài hoa này là hoa bỉ ngạn. Rồi có một ngày Phật đi ngang qua đây, thấy một gốc cây hoa trên mặt đất có khí độ phi phàm, đỏ rực như lửa, Phật liền đi tới trước mặt nó xem xét tỉ mỉ, chỉ vừa mới xem đã có thể nhìn thấu được huyền bí trong đó. Phật cũng không bi thương, không phẫn nộ, ông đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, đưa tay rút hoa này ra khỏi mặt đất. Phật cầm hoa ở trong tay, cảm khái nói: “Kiếp trước các ngươi đã thề không thể gặp lại nhau, sau bao nhiêu lần luân hồi, yêu nhau lại không thể nào tay trong tay, cái gọi là phân phân hợp hợp bất quá chỉ là duyên sinh duyên tẫn mà thôi, trên người của ngươi đã có lời nguyền của thiên đình, khiến các ngươi dù duyên tẫn cũng không tán, duyên diệt cũng không phân, ta không thể giúp ngươi cởi bỏ lời nguyền này được, chỉ có thể mang ngươi đi tới miền cực lạc, cho ngươi tha hồ nở rộ ở đó a.” Trên đường đi tới miền cực lạc, lúc đi ngang qua sông Vong Xuyên trong địa phủ, Phật không cẩn thận để nước sông làm ướt quần áo của mình, mà nơi bị ướt kia lại chính là chỗ Phật cất gốc cây hoa đỏ nọ, chờ tới khi Phật tới được bờ bên kia Vong Xuyên rồi, cởi gói đồ của mình ra nhìn lại, liền phát hiện đóa hoa đỏ rực ấy đã biến thành màu thuần trắng, Phật trầm tư chỉ trong chốc lát, liền cười to nói: “Đại hỉ không bằng đại bi, khắc ghi không bằng quên lãng, đúng đúng sai sai, sao có thể phân rõ được chứ, hoa tốt, hoa tốt nha.” Phật đem đóa hoa này trồng ở miền cực lạc, gọi nó là Mạn Đà La hoa, bởi vì nở ở miền cực lạc (Bỉ Ngạn), nên còn được gọi là Bỉ Ngạn hoa. Thế nhưng Phật không biết rằng, khi ông ở trên sông Vong Xuyên, hoa bị nước sông làm phai màu đã đem tất cả màu đỏ của nó để lại dưới nước, suốt ngày khóc thét không ngừng nghỉ, khiến kẻ khác nghe thấy mà bi thương. Bồ Tát Địa Tạng thần thông phi thường, biết được hoa Mạn Đà La đã sinh trưởng, liền tới bên bờ Vong Xuyên, ném một hạt giống vào giữa lòng sông, chỉ trong chốc lát, một đóa hoa càng đỏ tươi hơn trước đã bay ra khỏi nước, Địa Tạng bắt lấy nó giữ trong tay, thở dài nói: “Ngươi thoát thân đi, còn được tự do tự tại, vì sao phải đem hận ý vô tận này để lại trong chốn địa ngục vốn đã khổ hải vô biên chứ? Để ta cho ngươi làm sứ giả tiếp đón, chỉ dẫn linh hồn đi về phía luân hồi, nhớ kỹ màu này là màu của ngươi, cực lạc đã có Mạn Đà La hoa rồi, vậy ta gọi ngươi là Mạn Châu Sa hoa vậy.” Bồ Tát Địa Tạng: Một vị Bồ Tát chuyên cứu độ sinh linh trong Địa ngục và trẻ con yểu tử. Có khi Địa Tạng cũng là người được xem là chuyên cứu giúp lữ hành phương xa. Đó là vị Bồ Tát duy nhất được diễn tả với bạch hào, lông trắng xoáy nằm giữa hai mắt, sa trên trán, một trong ba mươi hai tướng tốt của một vị Phật. Địa Tạng hay cầm Như ý châu và Tích trượng có sáu vòng, biểu hiện của sự cứu độ chúng sinh của Bồ Tát trong Lục đạo (sáu đường tái sinh). Từ nay về sau, trong thiên hạ chỉ có hai loại Bỉ Ngạn hoa hoàn toàn bất đồng, một loại sinh trưởng ở miền cực lạc, một loại sinh trưởng ở ven bờ Vong Xuyên. (lưu ý: cả bờ Vong Xuyên và miền cực lạc đều nằm ở bờ bên kia = bỉ ngạn, nên đều là hoa Bỉ Ngạn) Bỉ Ngạn hoa từ đó về sau nở ở bên bờ Vong Xuyên. Người chết thường bước theo con đường hoa này mà đi đến cầu Nại Hà, ngửi mùi hương hoa sẽ nhớ tới mình kiếp trước. Một mảnh đỏ thẫm này, như máu, mỹ lệ, yêu diễm. Ba ngày trước và sau xuân phân (khoảng 20, 21 tháng 3), và ba ngày trước và sau thu phân (22, 23, 24 tháng 9), chính là thời khắc hoa nở chuẩn nhất. Hoa nở, tại bờ bên kia của sự sống và cái chết. Mọi người tuy nhìn nó đến mê muội nhưng lại càng sợ hãi, vì vậy mới xem nó là loài hoa của tai họa, của cái chết và chia lìa. Truyền thuyết thứ haiTruyền thuyết hoa bỉ ngạnLại qua rất nhiều năm, trong thiên hạ có hai người yêu nhau say đắm, thế nhưng có một năm nọ, người con trai trong lúc đi làm việc ở nơi xa đã bất hạnh gặp nạn, hắn đi tới bên bờ Vong Xuyên, thấy trước mắt là một mảnh đỏ tươi như máu, trong lòng đau đớn không gì sánh được, hắn khóc rống lên nói: “Ta không muốn luân hồi, ta phải đi về tìm thê tử của ta, nàng còn ở nhà chờ ta.” Hắn lảo đảo đi tới trước mặt Mạnh Bà ở đây, trước khi uống canh Vong Tình, hắn hỏi Mạnh Bà, vì sao trong khắp thiên hạ muôn màu muôn vẻ, lại có duy độc loại nước này khiến người phải quên hết chuyện tình cảm (vong tình). Mạnh Bà cười mà không nói, chỉ muốn hắn mau uống cho nhanh, hắn ngơ ngác nhìn chén canh, nói: “Người người đều phải vong tình, ta vẫn cứ không quên, sau khi luân hồi, ta nhất định sẽ đi tìm thê tử của ta.” Vợ của người nam nhân nọ sau khi biết được cái chết của hắn, bi thống tột cùng, vài lần tìm đến cái chết đều bị người nhà của hắn cứu được, cuối cùng nữ tử đã đáp ứng sẽ không phí hoài bản thân mình nữa, thế nhưng sẽ thủ tiết cả đời. Người nhà nam tử nọ thấy tính cách nàng cương liệt, sợ nhắc lại chuyện xưa sẽ khiến nàng thương tâm, cũng cảm thấy nàng có lòng thủy chung, liền tạm thời đáp ứng nàng, chờ sau khi tình tự của nàng ổn định lại, khuyên nàng tái giá cũng không muộn. Cứ như vậy, cô gái đó liền tiếp tục ở lại nhà chồng, dựa vào việc vá khâu làm kế sinh nhai. Lại nói nam tử kia sau khi luân hồi, quả thật đã sinh ra trong trấn nhỏ mà hắn và vợ đã cùng nhau sống chung lúc trước, năm tháng như thoi đưa, bất tri bất giác hai mươi năm đã qua rồi, một ngày kia hắn đi ngang qua cửa nhà của nữ tử góa phụ nọ, trong lòng cảm thấy là lạ, liền dừng lại nhìn thoáng qua trong chốc lát, một cái nhìn này, vừa vặn bị nữ tử trước mặt thấy được. Sau khi luân hồi, tướng mạo và khí chất của người nam tử này đều đã hoàn toàn thay đổi, thế nhưng nữ tử vừa nhìn thấy hắn, nước mắt đã ào ào chảy xuống, nàng đi tới trước mặt hắn, nói một câu: “Chàng đã đến tìm ta rồi.” Liền té xỉu trên đất. Nam tử vừa thấy một lão bà không quen không biết té xỉu trước mặt mình, vội vàng kinh hãi bỏ chạy. Về sau người nữ tử này bị bệnh nặng không dậy nổi, trước khi chết còn lầm bầm nói cái gì đó, thế nhưng thanh âm quá nhỏ, không ai nghe rõ được, cho nên cũng không có để ý tới, nàng cuối cùng cũng chảy ra hai dòng nước mắt bằng máu, về chầu Diêm vương. Nữ tử khi đi tới Địa phủ, gặp Mạnh Bà, đột nhiên khẽ hỏi: “Lão bà bà, trước đây có một người nam tử đã từng ở chỗ này nói cho bà biết, hắn sẽ không quên ta, nhất định sẽ quay về tìm ta đúng không?” Mạnh bà gật đầu. Nữ tử cực kỳ đau lòng, nức nở nói: “Vậy vì sao hắn trở về cũng không nhận ra ta, chỉ cần hắn nói với ta vài câu, trước khi ta chết đến gặp ta một lần cũng được mà.” Mạnh Bà vỗ vỗ vai nàng, nói: “Các ngươi yêu thương nhau như vậy, ta rất tán thưởng dũng khí của hai người, như vậy đi, hai mươi năm sau sẽ có đáp án, ta đồng ý cho cô nhìn một lần, chỉ là trước đó cô không thể chuyển thế đầu thai, phải ở chỗ này chịu khổ hai mươi năm, cô có nguyện ý không?” Nữ tử nói: “Ta nguyện ý, không nhìn thấy được đáp án, ta không bỏ được tình cảm ta dành cho chàng, cho dù đầu thai chuyển thế, cũng sẽ đau lòng cả một đời.” Thế là cô gái này được Mạnh Bà giao cho việc nhổ cỏ bên bờ hoa Bỉ Ngạn, kỳ thật vốn chẳng có cây cỏ nào ở đây để mà nhổ cả, thế nhưng trong mắt cô gái này lại nhìn thấy được có rất nhiều cỏ dại, vì vậy cứ nhổ rồi lại nhổ, vĩnh viễn cũng nhổ không hết được, cứ như thế ngày qua ngày, năm qua năm. Hai mươi năm sau, Mạnh Bà đưa nàng tới trước cửa luân hồi, nói: “Cô đứng ở đây nhìn, nhưng không được nói chuyện, người cô chờ hai mươi năm sắp tới rồi.” Cô gái kích động đứng ngồi không yên, thật vất vả mới bình phục tâm tình của mình, khẩn trương mà đứng đó chờ người cô yêu xuất hiện. Rốt cuộc hắn cũng đi tới, nguyên lai hắn bị bệnh, vì không được chữa tốt nên chỉ mới 40 tuổi đã chết. Hắn đi tới trước mặt cô và Mạnh Bà, Mạnh Bà đưa một chén canh Vong Tình cho hắn, hắn cầm lấy định uống, cô gái liền nóng nảy nói: “Chàng đã quên lời chàng nói rồi sao?” Nam tử nhìn nàng một cái, cầm chén canh trong tay uống cạn một hơi, đi vào cửa luân hồi. Mạnh Bà nhìn cô gái thất hồn lạc phách, nói, ái tình là cái gì à? Bất quá là một chén canh mà thôi, cô cũng uống ngay đi, có thể quên hay không không phải do cô định đoạt, có kiếp này, nhưng không có kiếp sau, cho dù cô có nhớ kỹ đi nữa, hắn nếu như đã quên, vậy thì có khác gì thật sự quên chứ? Kinh Phật ghi chép “Bỉ Ngạn hoa nở một ngàn năm, tàn một ngàn năm, hoa và lá mãi không gặp mặt. Tình không vì nhân quả, duyên đã định sống chết.” Một truyền thuyết khácCó một loài hoa rất đặc biệt mang một cái tên rất độc đáo Hoa Bỉ Ngạn. Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương. Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc. Cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần. Thần biết được đã trách tội 2 yêu tinh. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào. THƠ CA CÓ HÌNH ẢNH HOA BỈ NGẠNThơ hoa bỉ ngạn
Thơ về hoa bỉ ngạn có câu “bỉ ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử.” Đây là một loài hoa đỏ rực như hoa, hoa nở không lá, lá mọc không hoa. Và các bài thơ viết về loài hoa này đều gợi lên sự đau xót khi nhớ thương cùng cực nhưng không thể gặp lại, vĩnh viễn phải chia xa. Hãy cùng đọc những bài thơ về hoa bỉ ngạn để cùng tìm hiểu bạn nhé! Những bài thơ về hoa bỉ ngạn gợi truyền thuyết về sự chia xaQua những bài thơ về hoa bỉ ngạn chúng ta có thể hiểu được truyền thuyết về loài hoa này. Đó chính là sự chia xa không còn cơ hội gặp lại. Rằng họ nhớ thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau. Nó cũng giống như loài hoa này hoa nở không lá, lá mọc không hoa. Cứ thế tạo thành kiếp luân hồi đầy đau đớn. Bài 1Bỉ Ngạn hoa, nở rộ bờ đối diện Bài 2Bỉ Ngạn hoa nở Một khắc ấy Bài 3“Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn Bài 4Bỉ Ngạn Hoa đó Kiếp trước, chúng ta cùng nhau bay lượn dưới một mảnh trời Bài 5Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn Bài 6Ngươi là một đóa Bỉ Ngạn rực rỡ Vươn dài tay ra Bài 7Hoa bỉ ngạn Những bài thơ về hoa bỉ ngạn gợi cảm xúc chia ly, đau đớn đến xé lòngDẫu với truyền thuyết nào đi chăng nữa, thơ về hoa bỉ ngạn cũng mang trong mình ý nghĩa về sự chia xa. Khi cây ra hoa thì lá của chúng sẽ không còn nữa. Nói một cách khác dù cùng chung một gốc rễ nhưng đời đời kiếp kiếp không được gặp nhau. Chung quy lại đó vẫn là mối tình đầy trắc trở của đôi trai gái cô cùng yêu nhau tuy nhiên họ đã vĩnh viễn chia xa không thể nào gặp lại. Bài 1Ái tình là chi, mà đem theo đau khổ? Bài 2Thiếp vẫn chờ, vạn kiếp luân chuyển Bài 3Hương Bỉ Ngạn say lòng lãng khách ” Bỉ Ngạn hoa mang màu tươi của máu Hoa bỉ ngạnTrên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn. Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất, Hoa bỉ ngạn duyên phậnVong xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu Bỉ ngạn hoa duyên phậnBỉ Ngạn hoa, nở rộ bờ đối diện Bỉ ngạn vong xuyênBỉ Ngạn hoa nở bên bờ sinh tử Mạn châu sa hoaMạn Châu Sa Hoa Hoa bỉ ngạn – Hồi ức đau thươngTrên đường Hoàng Tuyền… Cạnh sông Tam Đồ… Mùa thu rồi… Bên kia hoàng tuyền ai còn đợi taĐường hoàng tuyền hững hờ chấp niệm Bỉ ngạn hoa – một loài hoa rất lạBỉ Ngạn hoa nở bên bờ Minh giới Nhưng ngộ thay! Nhìn Bỉ Ngạn cười, nhìn Bỉ Ngạn khóc?Bỉ ngạn mọc bờ sinh tử Gửi Bỉ Ngạn thu vào hồn máu Mơ một ngày, Xuân Về…Tác giả: Hồng Dương Đông buông chén… ngọc hương tàn bế mộng Châu Nhi thiếp mảnh mai người yểu điệu Một thời khắc chuyển giao mùa xuất hiện Mắt nào ngấn nắng hồng thêu rực rở Trong giây phút chồi non tơ vừa thả Chim ríu rít cánh xòe bay lúng liếng Xuân rực rở sắc màu cô sánh đặc Xuân bất diệt như tình xưa lưu luyến Hoa bỉ ngạn: hoa bỉ ngạn là gì? ý nghĩa hoa bỉ ngạn, truyền thuyết hoa bỉ ngạn và một số bài thơ về hoa bỉ ngạn gợi sự chia lìa, đau thương! |