Dục hoả là gì

Editor: PT

Chẳng qua là chiều nay công ty Phác Xán Liệt đột nhiên có việc, gọi cho Biên Bá Hiền nói tận khuya mới có thể về nhà, còn đặc biệt dặn dò một câu, đừng đi lung tung.

Biên Bá Hiền ngoài miệng thì trả lời, nhưng trong lòng cũng không quan tâm mấy.

Biên Bá Hiền ăn tối cùng Lương Phi, bản tính cậu ta vẫn không đổi, cứ kéo tay Biên Bá Hiền hỏi tận bảy tám câu, Biên Bá Hiền cảm giác đầu mình như muốn nổ tung.

”Này…” Cậu để đũa xuống, nhìn chằm chằm Lương Phi, mặc dù trong ánh mắt không có chút bất mãn nhưng tuyệt đối không thân thiện chút nào.

”Chậc, chúng ta quen biết lâu như vậy mà cậu còn giấu tôi chuyện gì đó sao, chẳng có chút tình nghĩa gì.” Lương Phi gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền trừng mắt một cái, nhưng dù sao thức ăn ngon nên cũng không thể phụ lòng, cậu hậm hực mà ăn miếng thịt kia.

“Tôi nói chứ, cái nhỏ bà tám lớp chúng ta hồi cấp ba cũng không hóng hớt bằng cậu.” Bà tám mà cậu nhắc đến là một cô bạn cùng lớp cấp ba của hai người họ, do nói nhiều với thêm cả thích lo chuyện bao đồng nên mới vinh hạnh được đặt cho cái biệt hiệu này.

Lương Phi không hứng thú, bĩu môi, dựa lưng vào ghế chơi điện thoại, giả vờ khó chịu.

”Thôi đi, cậu căn bản đoán được rồi, còn giả vờ ủy khuất cái gì.” Biên Bá Hiền quát cậu ta một tiếng, một người ăn một bàn đầy đồ ăn ăm ắp, chốc chốc lại liếc nhìn Lương Phi, gắp đồ ăn cho cậu ta. Lương Phi ôm suy nghĩ ”có buồn bực hơn nữa thì cũng không thể bỏ lỡ miếng ăn”, nên Biên Bá Hiền gắp món nào là cậu ta ăn món đó.

Hai người ầm ĩ hết nửa ngày, cuối cùng cũng thành công chén sạch hết đống thức ăn, thấy cũng gần đến giờ rồi, hai người cùng nhau đi uống rượu.

Quỷ mới biết hôm nay Biên Bá Hiền tạo nghiệp gì, cậu thấy một chiếc xe đậu bên đường từ phía xa, có một người đứng cạnh xe, điều quan trọng là người đó càng nhìn càng quen mắt. Cậu theo bản năng mà muốn chạy đi, Lương Phi thấy khó hiểu nhìn cậu, sau đó đột nhiên hiểu ra cái gì đó, nhếch miệng cười nói: ”Chậc, quả thật là một người chồng nghiêm khắc.”

”Thật xin lỗi, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, thiếu gia tôi chuồn trước đây, hôm khác mời cậu ăn cơm.” Biên Bá Hiền cười, xoay người chạy đi.

Ai ngờ Phác Xán Liệt đã sớm để ý tới cậu, thấy Biên Bá Hiền chạy hướng ngược lại, hắn lập tức lên xe đuổi theo. Dù cho chân Biên Bá Hiền có mọc cánh cũng không phải đối thủ của chiếc xe, huống hồ cậu căn bản cũng không biết Phác Xán Liệt đang lái xe đuổi theo.

”Lúc này mới biết sợ?” Biên Bá Hiền gặp đèn đỏ, Phác Xán Liệt dừng xe bên đường, xuống xe ngăn Biên Bá Hiền lại.

Thật ra Phác Xán Liệt cũng không cố tình bắt gặp Biên Bá Hiền, có trách thì trách Biên Bá Hiền quá tệ. Tối nay Phác Xán Liệt có hẹn bạn cũ ăn cơm, vừa vặn Biên Bá Hiền cũng ăn tối ở nhà hàng đó. Khi hắn rời khỏi phòng ăn riêng để đi vệ sinh, tình cờ thấy Lương Phi và Biên Bá Hiền ngồi ở một góc chuẩn bị rời đi, liền nghĩ ở đây gần khu đèn đỏ, thoáng chốc bỗng nảy ra một kế, Biên Bá Hiền thường tới đằng kia ngồi, há miệng chờ sung.

Thật ra cũng coi đây là một vụ cá cược, nhưng hết lần này tới lần khác hai người có duyên, lúc nào cũng đụng nhau.

Biết làm sao bây giờ, chỉ có thể cam chịu số phận. Biên Bá Hiền cười hì hì ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, nắm cánh tay của hắn mà lắc lư, trong lòng Phác Xán Liệt cũng dịu lại một chút, nhưng lại nghĩ tới cậu ngoài miệng lúc nào cũng đáp ”nghe, nghe” mà hôm nay lại vậy, nhất thời giận, mặt nghiêm túc trở lại.

”Hôm nay tôi…” Biên Bá Hiền còn chưa nói xong, đột nhiên bị Phác Xán Liệt chặn miệng lại, không phải bằng môi mà là tay.

Cậu giật mình nhìn Phác Xán Liệt, định giãy giụa nhưng cũng không có kết quả.

”Em về nhà trước đi, tôi còn có chuyện. Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể kiểm tra, em coi chừng đó.” Phác Xán Liệt kêu Biên Bá Hiền lên xe, chở cậu về nhà.

Bầu không khí trên đường đi rất ngột ngạt, Phác Xán Liệt đang bực bội nên không nói gì, Biên Bá Hiền vốn định nói gì đó để hòa giải, nhưng lại sợ Phác Xán Liệt nên một tiếng cũng không dám hó hé. Mặc dù ngồi bên cạnh ghế lại, nhưng cậu dốc hết sức kéo khoảng cách Phác Xán Liệt lại gần, thật giống một con ốc sên dính chặt vào cửa sổ.

Về đến nhà, Phác Xán Liệt cũng không lên tiếng, chỉ mở khóa cửa xe. Biên Bá Hiền nhìn hắn một cái, hắn cũng không nhìn lại cậu, cậu xuống xe, chán nản đi vào nhà.

Chờ Phác Xán Liệt về nhà cũng đã ba giờ sáng, trong thời gian đó Phác Xán Liệt gọi về điện thoại bàn trong nhà, lúc ấy Biên Bá Hiền đang ở trên ghế sô pha xem TV, sau khi nghe điện thoại trong lòng liền mắng Phác Xán Liệt là cáo già.

Phác Xán Liệt cũng chỉ cười cười, sẵn tiện khen cậu nghe lời rồi vội vã cúp máy.

Lúc Phác Xán Liệt vào nhà, thấy Biên Bá Hiền nằm co thành một cục trên ghế sô pha. Cậu rảnh rỗi sinh nông nỗi, hớn hở lựa một bộ phim ma ra coi để tìm cảm giác kích thích, nhưng gan thì nhỏ, lại vốn sợ bóng tối, chứ nói gì là ma với quỷ.

Quan trọng là cậu còn tắt đèn như muốn tìm đường chết, ánh sáng TV chiếu vào mặt cậu, nhìn cũng có vài phần giống ma.

Tiếng mở cửa của Phác Xán Liệt làm Biên Bá Hiền giật mình run lên, cậu quay đầu nhìn Phác Xán Liệt, nhìn một hồi mới quay người lại nhìn chằm chằm vào TV.

”Sợ còn cố xem? Buổi tối đừng có rúc vào lòng tôi mà ngủ đấy, nóng nực.” Phác Xán Liệt lấy chiếc điều khiển trên bàn bấm tắt phim, mở đèn, Biên Bá Hiền như vừa tỉnh mộng, mắt đờ đẫn nhìn Phác Xán Liệt.

Phải, thật đáng sợ.

”Này, Biên Bá Hiền.” Hắn ngồi xuống cạnh Biên Bá Hiền, cậu cuối cùng cũng thoát khỏi bộ phim ma kia, đấm Phác Xán Liệt một cái thật mạnh: ”Nóng thì chia giường ngủ, ai muốn ngủ cùng anh chứ.” Nói xong, đứng dậy trở về phòng.

Đương nhiên là về phòng của Phác Xán Liệt, nhưng hắn sợ cậu nửa đêm vì sợ mà điên lên, hành hạ hắn cả đêm không ngủ.

”Này, Biên Bá Hiền, em biết không? Hôm nay lúc ăn tối, có một cô gái vóc dáng rất đẹp.” Phác Xán Liệt vào phòng, nắm tay Biên Bá Hiền mà nghịch mấy ngón tay cậu. Tay Biên Bá Hiền rất bé, sánh với tay hắn thì quả thật rất chênh lệch, lại còn trắng, so với tay cô gái kia thì nhìn cũng được.

”Chuyện đó không liên quan tới tôi.” Biên Bá Hiền đảo mắt, không có hứng thú tranh đoạt tình nhân.

”Cô ấy có ý tứ với tôi, nhưng tôi nói tôi có gia đình rồi.” Hắn quay đầu nhìn phản ứng Biên Bá Hiền. Nhưng điều làm cho Phác Xán Liệt thất vọng chính là Biên Bá Hiền chẳng có bất kỳ phản ứng gì, giống như Phác Xán Liệt đang cố nói về người khác vậy.

Phác Xán Liệt tổ chức cuộc họp hôm nay nhằm kêu gọi vốn đầu tư, tìm đối tác, nhưng chẳng ngờ đối phương dẫn theo một cô gái, hình như là khuê nữ nhà giám đốc, ngưỡng mộ Phác Xán Liệt đã lâu.

Lúc này, Phác Xán Liệt mới biết, chuyện hắn kết hôn cũng không được nhiều người biết, thật ra nói cũng được, dù sao hắn với tập đoàn này cũng là lần đầu hợp tác, hai nhà lúc trước cũng không có qua lại.

Cô gái ấy cũng nhiều lần bí mật ra hiệu, nhưng Phác Xán Liệt không để ý. Đến cuối cùng hắn cũng không mở lòng với cô gái đó, dù sao lớn lên cũng là người có ăn có học, hành động và lời nói cũng lịch sự, hắn liền nói.

Hắn nói mình đã lập gia đình rồi, người kia ở nhà mà biết sẽ không vui. Cô gái ấy chỉ bày tỏ sự kinh ngạc, cũng hiểu chuyện nên không hỏi gì nhiều.

”Tôi ở bên kia mà nhớ thương anh, kết quả thì sao, anh còn tí ta tí tởn lừa gạt tôi.” Biên Bá Hiền biết rõ, mấy câu khi nãy đều là lời dạo đầu mà thôi.

Cậu xoay người, đưa lưng về phía Phác Xán Liệt, nhắm mắt giả vờ ngủ.

”Thật biết diễn.” Phác Xán Liệt từ phía sau ôm Biên Bá Hiền. Cậu vẫn giữ nguyên tắc ”đã diễn thì phải diễn cho tới”, nằm im không thèm nhúc nhích.

”Anh thật phiền, anh không nhìn bây giờ là mấy giờ rồi à? Tôi buồn ngủ.” Biên Bá Hiền đẩy tay Phác Xán Liệt ra, tự mình ngủ.

Phác Xán Liệt không nói gì, đứng lên đi tắm rồi súc miệng, xong chui vào chăn ôm Biên Bá Hiền từ phía sau rồi chìm vào giấc ngủ.

Đàn ông sáng sớm thức dậy đều rất ”khó nói” (*), hơn nữa tối qua Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền với tư thế kia một đêm không đổi, lúc Biên Bá Hiền tỉnh dậy, cảm thấy sau lưng có một vật cứng chỉa vào, cậu nghiêng đầu qua vừa vặn nhìn thấy Phác Xán Liệt đang cười, giận hết chỗ nói, vùng vằng muốn bỏ chạy.

(*) Ý chỉ sáng hay chào cờ.

Dù sao cậu cũng không phải là đối thủ của Phác Xán Liệt, hơn nữa cũng phí công vô ích. Chỉ có điều cứ duy trì cái tư thế này thì nhất định sẽ trần truồng công khai mất.

”Tỉnh rồi? Tính sổ với tôi sao đây?” Phác Xán Liệt nhéo má Biên Bá Hiền.

Hôm qua ba mẹ hắn gọi điện tới nói sợ hai người không quen nên đã định sẵn tuần trăng mật cho họ. Phác Xán Liệt vốn có thể từ chối, nhưng làm được gì khi ba mẹ đã quyết định, căn bản ba mẹ không nghe hắn.

”Tôi không đi. Được chứ?” Biên Bá Hiền đầu hàng, lúc này cậu chỉ muốn nhanh nhanh thoát khỏi cái tư thế này.

”Em không muốn cũng phải đi.” Phác Xán Liệt cười khẽ, buông lỏng Biên Bá Hiền ra. Cậu lập tức thoát khỏi Phác Xán Liệt, bước xuống giường chuồn vào phòng tắm. Lúc này mới hoảng hốt dừng lại, Phác Xán Liệt vừa mới nói lời kia là có ý gì?

Cậu dựa vào cửa phòng tắm, đối mặt với Phác Xán Liệt, chờ hắn nói gì đó.

”Chuẩn bị hành lý, ngày mai lên đường.”

”Đi đâu?” Biên Bá Hiền ngẩn người, nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ.

”Honey moon.” Nói xong, Phác Xán Liệt trở mình, đưa lưng về phía Biên Bá Hiền đi ngủ.

Biên Bá Hiền tỉnh cả ngủ, đột nhiên thông báo cho cậu rằng đi du lịch hưởng tuần trăng mật, mà còn đi với người chồng hợp đồng này nữa.

Cậu vội vàng gọi cho ba mẹ cậu, sau khi xác nhận thì càng kinh ngạc hơn.

Địa điểm du lịch là một hòn đảo nhỏ, ba mẹ Phác Xán Liệt đã mua lâu rồi.

Trên đảo trừ cậu và Phác Xán Liệt thì không có ai khác. Biên Bá Hiền nghĩ trong đầu, đây chẳng phải là đang chơi cậu à, có khác gì trò chơi sinh tồn chốn hoang dã đâu.

Cuối cùng Biên Bá Hiền cũng sắp xếp xong hành lý, Phác Xán Liệt cũng vừa vặn tỉnh dậy, Biên Bá Hiền ngạc nhiên hỏi hắn: ”Anh biết chúng ta hưởng tuần trăng mật ở đâu không?”

Phác Xán Liệt cười khẽ: ”Đương nhiên tôi biết, yên tâm, không chết được.”

Biên Bá Hiền gật đầu một cái rồi cũng không nói gì.

Ngày hôm sau, hai người lên máy bay đến đảo riêng, đưa hai người họ lên máy bay xong là rút đi hết, thiệt tình, một người cũng không chừa lại, Biên Bá Hiền vừa cảm thấy hoảng hốt vừa thấy lúng túng.

Chỉ có điều, phong cảnh trên đảo phải nói là tuyệt đẹp, Biên Bá Hiền đi dạo qua dạo lại quanh bãi biển. Lúc đó đã gần đến hoàng hôn, ánh nắng chiều rủ xuống đường chân trời xa xa, nhuộm vàng cả mặt biển, lấp lánh sáng ngời, trông như một biển kim cương chói lòa rực rỡ.

Phác Xán Liệt từ phía sau ôm lấy Biên Bá Hiền, ở bên tai cậu thấp giọng nói: ”Biên Bá Hiền, tôi nói thật, ngày đó tôi nói ‘tôi có gia đình’ là thật lòng.”

Biên Bá Hiền nói thầm trong bụng, đây chẳng phải là phí lời à? Giấy kết hôn cũng lãnh về rồi còn có thể giả chắc?

”Tôi nói là, tôi từ tận đáy lòng chấp nhận em. Em ngoài việc hay hành xử trẻ con ra thì tất cả đều tốt vô cùng. Trải qua bao nhiêu ngày chung sống, tôi cảm thấy may mắn khi bước cùng em. Chỉ có điều tôi không tìm được cơ hội để bày tỏ với em.”

Phác Xán Liệt thả lỏng Biên Bá Hiền, xoay người cậu lại, hướng về đôi môi cậu mà hôn xuống.

Trong gió biển, họ hôn nhau, còn có những con chim biển hót líu lo bên tai. Tại khoảnh khắc này, thế giới như chỉ tồn tại vì họ, cả thế giới như đang reo hò mừng vui cho hạnh phúc của họ.

Trời dần tối, hai người đi vào biệt thự. Biên Bá Hiền đến giờ vẫn không nói gì, cậu chẳng biết nói gì cho hợp tình hợp thế bây giờ.

Cậu nào hiểu lãng mạn là gì? Trong những lúc như này, cậu nói gì dường như cũng thô tục.

Cậu vốn là người thô tục, nhưng không cần những gì cao quý.

Trước cửa số tối hôm đó, cậu đỏ mặt, nhẹ nhàng nói một câu: ”Em yêu anh.”

Cậu biết, cảm giác ấy là rung động, mà khởi nguồn của nó chính là tình yêu.

END.