Cái gì là của mình tự nó sẽ đến năm 2024

Dạo gần đây mình khá bức xúc về 1 quan niệm mà bà con hay nghĩ rằng: “Cái gì là của mình thì sẽ là của mình!”

Theo như mình nghĩ thật sự quan niệm này hết sức sai lầm và thể hịên 1 khía cạnh của việc chấp nhận số phận buông xuôi và đuối lí lắm rồi cũng như không có sự cố gắng.

Nếu như bạn suy nghĩ như vậy thì có lẽ bạn đã bác bỏ phủ nhận sự cố gắng nỗ lực của BARRACK OBAMA trong việc cố gắng tranh giành quyền bầu cử để lấy được chiếc ghế Tổng Thống. Vì nếu ông ta mà biết trước chiếc ghế đó là của mình, ông ta nghĩ rằng “Cái gì là của mình thì sẽ là của mình!” thì liệu ông ta có cố gắng, vận động tranh cử, đọc biết bao bài diễn văn. Nếu ông ta kô cố gắng làm những việc đó thì nó có còn là của ông ta?

Rồi Steve Job của APPLE có còn được mọi người nhớ đến khi đã tạo ra thiết bị IPOD, IPHONE và những sáng kiến phát minh hết sức độc đáo làm rung động biết bao nhiêu trái tim của dân công nghệ. Rồi BILL GATES có còn được cả thế giới biết đến qua WINDOWS hay OFFICE, khi mà chiếm đến hơn 80% máy tính sử dụng tòan cầu cài đặt hệ đìêu hành của ông.

Nếu như cả 3 người nổi tiếng trên, họ đều quan niệm như thế, họ kô thay đổi, họ không có chiến lược cũng như sự cố gắng, thì liệu họ có được vị trí và chỗ đứng như ngày nay.

Cuộc đời không thể như là “nằm chờ sung rụng được”. Nếu bạn nghĩ như thế, bạn đã hòan tòan bác bỏ những cố gắng nỗ lực của bao nhiêu phát minh vĩ đại, hay chỉ cần nói dễ hiểu hơn và ví dụ 1 cách đơn giản hơn trong tình yêu, thì bạn đã phủ nhận công sức của bao nhiêu người con trai cố gắng chinh phục trái tim của 1 cô gái hay ngược lại.

Xin hỏi những ngừơi đang yêu, bạn đã mất bao lâu để chinh phục 1 nửa kia của mình từ kô có 1 chút cảm xúc nào về bạn chuyển sang rất cảm động trước sự chân thành nỗ lực, chai mặt, bất chấp sự ngăn cản của phụ huynh đối phương và chấp nhận tình cảm của bạn. Bạn có cảm thấy chấp nhận được kô ?

Nếu Ba mình mà như thế, kô có gắng với mẹ mình, thì có lẽ giờ này mình kô có ngồi đây mà viết được bài viết này đâu.

Về mặt tiêu cực dành cho những ai đang chủ quan về cái gọi là ta đang có ta đang nắm giữ:

Nếu như bạn đã có suy nghĩ đó trong đầu, bạn nghĩ bạn sẽ giữ người yêu của mình được trong bao lâu, nếu như bạn kô có quan tâm và vun đắp nó…..xin lỗi…mất như chơi…người khác sẽ nhảy vào cướp ngay khi có cơ hội. Đừng nói là người yêu, mà kể cả đó có là vợ chồng đi nữa.

Còn về công việc, nếu bạn kô có sự cố gắng, họ hất bạn ra ngay khỏi cái ghế đó liền. Cái giá phải trả để được có quyền lực tiền tài là 1 sự bạc đầu về lo lắng suy nghĩ và cố gắng bạn ạ.

Cuộc sống thì sao? Có những cơ hội nó chỉ đến với bạn 1 lần, bạn cạnh tranh với bao nhiêu người để giành được 1 vị trí nào đó trong xã hội ? Nếu bạn kô nhảy vào thì sẽ có người khác nhảy vào, vậy xin hỏi liệu đìêu đó có còn là của bạn, cô gái đó có còn của bạn, chàng trai đó còn yêu bạn hay đơn giản hơn ? Hay là của người ta mất rồi ?

Mọi thứ đến với bạn đều không dễ dàng, nhưng khi nó đi lại rất dễ dàng. Bạn kiếm tiền khó kô ? Khó chứ, lương tháng được nhiêu đó, làm trầy trật chết bỏ (đừng tưởng đại gia kiếm tiền kô khó, bao nhiêu chất xám cả đấy) bạn tiêu tiền dễ kô ? Dễ chứ , chậc lưỡi…tiêu cái vèo….hết sạch.

Tiền là vật ngoài thân, nhưng nhiều người vì nó mà không màng sống chết. Người sống ở đời, quý ở chỗ giàu mà có đức, đối với tiền tài, sinh không mang theo đến, tử không mang theo đi.

Đừng quá truy cầu mà dính mắc vào nó, cái gì là của bạn sẽ là của bạn, nếu không phải của bạn dù có cưỡng cầu cũng không được.

Tôi vẫn nhớ tới một câu chuyện cổ được nghe bà ngoại kể lại trong làng quê tôi. Từ xa xưa người dân làng tôi ai ai cũng đều tín ngưỡng tin vào thần Phật. Cứ đến tết nhà nào cũng làm bánh nếp vừa để thành kính dâng lên thần Phật vừa để làm quà biếu.

Có một gia đình nọ vô cùng nghèo khó, vì không có tiền mua gạo nếp nên chỉ có thể dùng ngô làm bánh để bày tỏ lòng thành. Khi làm xong những chiếc bánh đầu tiên, anh cung kính dâng lên bàn thờ và khẩn cầu: “Con nghèo quá, nhà chẳng có tiền, chỉ có thể dùng ngô để làm bánh kính dâng lên Ngài, xin ngài tha tội và nhận lấy tấm lòng thành của con”.

Anh vừa nói dứt lời, thì bỗng nghe thấy tiếng nói vọng lại từ trong không gian: “Anh đã cung kính ta như vậy, thế thì ta sẽ giúp anh!”. Lời nói vừa dứt, người đàn ông nghèo khổ thấy trên bàn có tám thỏi vàng. Anh giật mình và vội vàng hỏi lại: “Thưa thần, sau này con làm thế nào để hoàn trả nợ Ngài?”. Thần trả lời: “Ngươi hãy trả cho một người có tên là Đông Lai Vũ nhé”.

Cái gì là của mình tự nó sẽ đến năm 2024
(Ảnh minh họa: shutterstock.com)

Người nghèo nọ bắt đầu dùng tám thỏi vàng này để làm ăn buôn bán, lâu dần cuộc sống của anh trở nên khấm khá hơn. Có một hôm anh ta đi ra ngoài để làm ăn, vừa đúng lúc trời mưa to mây đen kín trời. Anh đi tới một nơi không có thôn làng cũng không có quán trọ thì sấm chớp ầm ầm.

Bỗng anh phát hiện xa xa có một nhà dân nên vào tá túc nhờ, đây cũng là một gia đình rất nghèo khó. Đến nửa đêm vợ người chủ nhà chuyển dạ, người chồng phải đi ra ngoài tìm bà đỡ.

Sau khi đứa bé được sinh ra, bà đỡ nói, nhà cậu ở phía đông, đêm nay trời lại đang mưa, cậu hãy đặt tên cho thằng bé này là Đông Lai Vũ đi! Vừa nghe thấy cái tên Đông Lai Vũ, người này giật mình bỗng nhớ tới lời Thần dặn – “Trả tiền cho người có tên Đông Lai Vũ” năm xưa.

Sáng hôm sau anh lấy trong túi ra tám thỏi vàng đưa cho chủ nhà. Nhưng chủ nhà dứt khoát từ chối, nói không dám nhận gì cả.

Anh chủ nhà kể lại, tối qua sau khi vợ mình sinh xong, vì để tìm nơi chôn dây rốn của con, anh ra sau nhà đào góc vườn lên và đào được một hũ vàng. Do vậy anh không muốn nhận thêm gì nữa.

Người đàn ông nọ kể lại câu chuyện thần Phật hiển linh ngày xưa của mình và nhất quyết vẫn khăng khăng muốn tặng lại gia đình kia 8 thỏi vàng. Không còn cách nào khác người chủ nhà liền nhận lại vàng và làm 8 cái bánh nếp, rồi cho 8 thỏi vàng vào trong đó và tặng lại anh chàng kia để mang đi ăn đường.

Người đàn ông nọ rời khỏi gia đình kia, đang đi trên đường thì gặp một người bán hàng rong gánh một gánh hàng nặng đi qua. Anh liền hỏi người bán hàng rong có muốn mua bánh nếp không? Người bán hàng rong trả lời có, hàng gì anh cũng bán! Thế là người bán hàng rong mua lại tám cái bánh nếp có chứa tám thỏi vàng.

Người bán hàng rong vừa đi vừa rao bán hàng trên đường, thì vào tới đúng nhà gia đình vừa sinh con nọ. Người trong nhà nghe thấy rao bán bánh nếp, liền ra mua tám cái bánh nếp kia mang về, nhìn kỹ lại thì phát hiện ra đó chính là tám cái bánh nhà mình đã làm!

Xem ra đây đúng là ý trời rồi! Thế là gia đình nọ lấy vàng trong tám cái bánh nếp ra, cho vào trong hũ đang đựng những thỏi vàng đã đào được, thì phát hiện ký hiệu trên tám thỏi vàng đó giống hệt những thỏi vàng khác trong hũ.

Đạo đức cao quý của con người thời xưa: Cho dù là người nghèo hay người giàu có đều tin vào sự tồn tại của thần Phật. Họ rất thành tâm kính ngưỡng, hiểu rằng nhất cử nhất động mình làm đều được Thần Phật nhìn thấy, nên giữ gìn đạo đức phẩm giá, không tham lam, tin rằng mọi sự đều được an bài công bằng. Cái gì là của mình thì sẽ là của mình, nếu không phải của minh thì dù bạn có cưỡng cầu cũng không được như ý muốn.