Nhị gia là gì

Được thành lập vào năm 2006, Công ty TNHH Thương mại và Dịch vụ Nhị Gia được biết đến như một trong những công ty hàng đầu trong lĩnh vực thủ tục hồ sơ và dịch vụ du lịch chất lượng cao. Sau 12 năm không ngừng nỗ lực phát triển, ngày nay NHỊ GIA đã xác định được vị trí hàng đầu của mình trong lĩnh vực dịch vụ du lịch. Trong đó, có nhiều loại hình dịch vụ chiến lược, mang tính chất mũi nhọn, đã phát triển và được chuyên nghiệp hóa để đáp ứng nhu cầu của khách hàng như: Dịch vụ vé máy bay, visa nước ngoài, dịch vụ cho người nước ngoài, hội chợ triển lãm quốc tế,…

Trong hành trình phát triển của mình, NHỊ GIA luôn xác định ở mỗi nhân viên, thái độ phục vụ cùng chất lượng dịch vụ luôn phải đặt lên hàng đầu. Theo sau đó là tính chuyên nghiệp và khả năng tư vấn các giải pháp theo hướng mang lại lợi ích tích cực cho khách hàng.

Định hướng xây dựng thương hiệu NHỊ GIA với khẩu hiệu “TRẢI NGHIỆM DỊCH VỤ HOÀN HẢO” cùng phương châm “đoàn kết, năng động sáng tạo, đồng tâm hiệp lực, tăng tốc phát triển, đổi mới quyết liệt”, NHỊ GIA cam kết đặt lợi ích của khách hàng lên hàng đầu đồng thời nỗ lực không ngừng nâng cao chất lượng dịch vụ để đáp lại sự tin cậy và trông đợi mà Quý khách đã dành cho chúng tôi.

Thể loại: Cổ đại, HE.

— ngươi nói trên đời này thứ gì là đáng quý nhất?

— núi vàng núi bạc.

— không đúng.

— vậy đó là gì?

— là lãng tử quay đầu.

***

Truyện ngắn, thầm mến, não tàn, tiểu bạch (theo lời tác giả) =]]

Nữ chính giả ngốc, ứ não tàn, cảm động và HE (theo lời editor) ^^

Tin ai cũng được, bạn đọc đi rồi sẽ biết :3

☘️Lần đầu tiên mình quyết định viết một bài review truyện của Twentine dù trước nay luôn tự nhận là một fan cuồng của Lượng Tổng. Thực ra không phải là do mình không muốn viết. Chỉ là thực sự cảm xúc khi đọc truyện của Twentine nó quá nhiều. Không biết phải diễn tả hết những cảm xúc đó và không biết phải viết ra như thế nào nên cứ chần chừ không viết. Hôm nay sau lần đọc lại thứ n bộ Nhị Gia Nhà Ta thì mình quyết định viết thử một lần.

☘️Nhị Gia Nhà Ta là một bộ truyện ngắn chỉ gồm 7 chương. Có thể bộ này của Twentine không nổi tiếng và được nhiều người biết đến như những truyện khác. Nhưng riêng đối với bản thân mình, Nhị Gia luôn là một bộ truyện đặc biệt nhất. Vì đó chính là bộ truyện đầu tiên đã đưa mình biết đến và yêu thích Twentine ❤️ Và cũng là bộ mà mình thường xuyên đọc lại mỗi khi buồn chán (bởi vì nó ngắn :)))

☘️Nội dung truyện cũng đơn giản như chính cái tên của nó: Nhị Gia Nhà Ta. Viết về một Nhị Gia của Dương phủ. Và “ta” ở ngôi kể chính là nữ chính của chúng ta. Một nữ chính có cái tên rất lạ: Hầu Tử. Truyện của Twentine hầu như luôn viết theo hướng hiện thực và gần gũi. Không phải là kiểu tổng tài lạnh lùng, hoặc mộng mơ hường phấn. Nó đơn giản, trần trụi về cuộc đời. Nhưng lại khiến người đọc cảm động vì chính những điều đó. Truyện viết theo ngôi kể của nữ chính. Theo như mình thấy đó chính là cái hay của truyện. Vì chúng ta sẽ có thể đứng từ cái nhìn của người trong cuộc, để những cảm xúc trở nên chân thực hơn.

☘️”Nhị gia nhà ta là một hoàn khố” – câu mở đầu của truyện đã nói hết về con người của Nhị gia. Một kẻ quần là áo lượt, một công tử chỉ biết ăn chơi phá phách và ngang ngược. Là một nam chính hư hỏng. Và chắc hắn sẽ mãi hư hỏng như thế nếu không có biến cố xảy ra. Nhưng mà hãy khoan nói đến điều đó. Chúng ta quay trở lại nói về nữ chính. Nữ chính của chúng ta là một nha hoàn, một nha hoàn phục vụ trong viện của Nhị gia. Nhị gia ăn chơi đàng điếm, cô được phục vụ hắn không phải bởi vì cô xinh đẹp tuyệt trần mà ngược lại. Là nha hoàn, cô có một nhan sắc chuẩn nha hoàn. Đó là tầm thường 😂
[“Thật ra, cá nhân ta cho rằng mình không tính là quá xấu. Chỉ là vóc dáng hơi thấp một chút, mặt hơi tròn, mắt hơi nhỏ, cánh tay hơi thô chút. Trừ những điểm đó ra, thì ta là một cô nương tốt”]

☘️Mình cực kỳ thích tính cách của nữ chính. Một tính cách xem qua thì có vẻ đơn giản và tưng tửng. Nhưng ẩn sâu trong đó là lòng tốt bụng, tinh tế đồng thời cũng pha lẫn chút tự ti về thân phận và diện mạo của mình. Thực sự thích cái cách sống lạc quan, luôn biến mọi nỗi khổ sở của mình trở nên nhẹ nhàng của cô. Dù bị bức hiếp, bị chèn ép, phải làm mọi thứ bẩn thỉu và nặng nhọc chỉ vì cô “xấu”. Nhưng cô không biến đó thành thù hận. Mà cô đón nhận nó nhẹ nhàng, như cái sự vốn dĩ nó phải thế.

☘️[“Việc nặng nhọc dơ bẩn gì cũng đến tay ta, điều này không có gì để nói, vấn đề là những loại tội danh trên trời rơi xuống ta cũng phải gánh vác lấy.
…..
Vào lúc đôi mắt như nước thu nhìn thấy ta, trong lòng ta liền lộp bộp, lập tức nảy sinh dự cảm không tốt. Kết quả dự cảm trở thành sự thật, Nhị gia nhẹ nhàng nâng bước tiến tới, đi tới trước mặt ta, cho ta một cái tát.
……
Có điều, đó là lần đầu tiên Nhị gia chạm vào ta.”]

🍀Chính cái sự bình tĩnh và thản nhiên đối mặt với mọi thứ của cô khiến cho mình đau lòng. Trong cả câu truyện, cô không một lần nào thể hiện ra tình cảm của mình đối với Nhị gia, có lẽ là cô cũng như bao người con gái khác thầm mến và say đắm vẻ hào hoa của Nhị gia. Nhưng cô không bao giờ nói ra, cũng không hề thừa nhận điều đó với ai, thậm chí ngay cả tự thừa nhận với chính bản thân mình. Có lẽ cô sẽ giữ mãi sự hâm mộ đó cho đến lúc nhắm mắt, nếu không phải một ngày tai hoạ xảy ra. Dương gia sụp đổ. Tất cả mọi người đều cứ thế mà bỏ chạy giữ thân. Cô cũng có thể chạy, nhưng chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại ở lại. Có lẽ tận sâu trong đáy lòng cô, cô muốn ở lại chờ Nhị gia trở về.!~

☘️Ngày Nhị gia trở về, hắn chỉ còn là một thân tàn – một nửa Nhị gia. Hai chân cụt, gia tài mất hết, người thân ly tán, hắn không còn lại gì. Thật may. Hắn còn lại Hầu Tử – cái người nha hoàn bao năm làm bao cát cho hắn trút giận. Nhưng nực cười ở chỗ. Hắn vốn dĩ chẳng hề nhớ ra nàng là ai…

🍀Tuy thế nhưng Hầu Tử không lấy đó làm giận, cô hầu hạ hắn, chăm sóc hắn, đối xử với hắn như khi hắn vẫn còn là một Nhị gia con nhà giàu ngày xưa, dù vốn dĩ cô chẳng cần làm thế. Nhưng cô vẫn kiên trì, vẫn vui vẻ, và coi đó là việc đương nhiên mà cô cần làm. Còn hắn, từ bài xích, căm ghét, dần dần đã tiếp nhận và mở lòng với cô. Chính cô là người đã kéo hắn trở lại với cuộc đời bằng sự ngây ngô và chân thật của mình. Bằng đòn roi cô nhận thay hắn khi hắn bị dè bỉu, bằng những cái dập đầu chảy máu vì cầu xin thầy thuốc chữa bệnh cho hắn… Bằng tất cả những gì mà cô đã làm cho hắn, hắn đã một lần nữa đứng lên bằng chính đôi chân tàn của mình. Cho dù hiện tại hắn chỉ cao ngang ngực cô. Nhưng bóng hình ấy lại hiên ngang, vững chãi, và mạnh mẽ đủ để khiến cho cô có thể dựa vào.!

☘️[“Ngươi nói xem trên đời này, thứ gì là đáng quý nhất?”
Trong lòng ta mặc niệm, núi vàng núi bạc!
Thiếu niên kia nghĩ hệt như ta, “Đáng quý nhất, đương nhiên là vàng bạc tài bảo.”
Ông lão lắc đầu.
Thiếu niên lại hỏi: “Vậy là cái gì?”
Ông lão nâng chén trà, không biết nhớ ra cái gì, thấp giọng chậm rãi cười nói:
“Thứ đáng quý nhất trên đời này, là lãng tử quay đầu.”]

🍀Đúng vậy. Nhị gia chính là một người như thế. Từ một kẻ ăn chơi phá phách. Mất đi đôi chân, cứ tưởng hắn sẽ chẳng còn gì. Nhưng hắn đã vượt lên. Đem Dương gia gây dựng lại. Đem người con gái hắn trân trọng yêu thương bảo hộ trong lòng.!~

🍀Không biết mình đọc truyện này bao nhiêu lần rồi, và cũng không biết mình đã chảy nước mắt đến lần thứ bao nhiêu. Cốt truyện giản đơn, nhưng nhờ giọng văn tuyệt vời của Twentine mà nó đã chạm sâu vào lòng mình. Nó nhẹ nhàng thẩm thấu, nhẹ nhàng khiến nước mắt chảy ra dù trong câu truyện không hề có chút bi thương nào. Chẳng hề cố tình biến câu truyện trở nên u ám, giọng văn của truyện theo kiểu trần thuật đều đều và lạc quan của nữ chính. Nhưng lại khiến mình xúc động bởi chính cái sự lạc quan đó.

☘️Tóm lại, đây chính là bộ truyện đặc biệt nhất trong lòng mình. Trong đó có tình yêu, có niềm hy vọng, có sự vươn lên, và còn có nhiều hơn thế nữa.!

☘️Nhị gia là một lãng tử quay đầu. Và người lãng tử đó, sẽ mãi chỉ nhìn về phía Hầu Tử mà thôi.!~ ❤️❤️❤️