Hóa ra st paul không đau thương wattpad năm 2024

Chương 9: Dịch gả (02) Người đàn ông nghiêng mặt, vươn tay, ngón tay trắng nõn thon dài. "Tôi là Dung Thiên Yết." Bảo Bình biết anh là Dung Thiên Yết, Bảo Bình nhìn chằm chằm bàn tay anh. Giới truyền thông có những tài liệu về Dung Thiên Yết thật ít ỏi: Dung Thiên Yết, hai mươi sáu tuổi, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Á Đông Trọng Công, ngoại trừ thông tin này, không hề có thứ khác. Lần duy nhất Dung Thiên Yết bị giới truyền thông chụp được ảnh là năm anh mười mấy tuổi xuất hiện cùng ba mình trên khán đài của một trận thi đấu khúc côn cầu, khi đó anh đội mũ lưỡi trai, khiến cho người ta ấn tượng, đó là một cậu thiếu niên mi thanh mục tú.* _( Mi thanh mục tú_ _Mi thanh mục tú là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp. Người có đặc điểm này có đầu óc thông minh, linh khí dồi dào, tâm tính nho nhã, có khả năng quan sát nhạy bén và phân tích tốt. Ngoài sự thông minh, họ còn rất tài hoa, cho dù ngành nghề nào, họ đều có thể đạt được thành tích đáng tự hào, có thể trở thành một nhà lãnh đạo trong ngành công nghiệp.)_ Bảo Bình gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi, vị này chính là khách quý của bà nội. "Hai lần trước chúng ta gặp nhau có chút tệ, thế nên lần thứ ba chúng ta gặp mặt tôi đã cẩn thận chuẩn bị." Lời nói chỉ ngầm mang tính chất xã giao tưởng rằng nặng nề nhưng qua Dung Thiên Yết nó trở nên nhẹ nhàng như gió. Ừm, có thể thấy được, đúng là Dung Thiên Yết là đã cẩn thận chuẩn bị, áo sơmi màu tối phối hợp với áo dệt kim hở cổ được may thủ công màu xám tro, khá chỉnh tề, chả trách vừa nhìn đã thấy càng giống như một học sinh nằm trên ghế mây phơi nắng nghe nhạc sau giữa trưa, bộ dạng uể oải này làm cho người ta không nhìn được muốn tới gần. "Nhưng làm sao bây giờ, Dung tiên sinh, tôi cảm thấy lần thứ ba gặp mặt của chúng ta còn tồi tệ hơn cả hai lần trước." Bảo Bình miễn cưỡng nói: "Không, hẳn là vô cùng tồi tệ, làm sao Dung tiên sinh có thể đưa ra yêu cầu kết hôn ở lần thứ ba gặp mặt?" "Không, là thỉnh cầu." Dung Thiên Yết biểu hiện rất chân thành: "Tôi đến là thỉnh cầu Tiểu mỹ nhân ngư gả cho tôi." Bảo Bình bị lời nói của Dung Thiên Yết làm cho tức cười: "Dung tiên sinh không đi diễn kịch Shakespeare thì thật đáng tiếc." Tin chắc rằng, người phát ngôn của Á Đông Trọng Công đã chuẩn bị sẵn bản thảo thông báo tin tức, có lẽ, ngày mai, người phát ngôn này sẽ công bố với bên ngoài một tin tức như vậy: _Người thừa kế của tập đoàn Á Đông Trọng Công cùng với thiên kim của Lý Thị kết lương duyên, người phát ngôn này còn có thể thuận tiện tuyên bố, Á Đông Trọng Công sẽ đầu tư vào thị trường bất động sản._ Cứ như vậy, nhà kinh doanh vũ khí liền thay đổi thành nhà kinh doanh bất động sản, nói cách khác, chính là tẩy thành sạch, trong quá trình thanh tẩy hình tượng thì hợp tác là một biện pháp nhanh chóng trực tiếp hơn. Chương 52: Nước mắt (10) **Editor: Yuè Yīng** Bảo Bình gần như là bị Dung Thiên Yết nhấc lên, đột nhiên bị túm cổ áo, Bảo Bình kêu lên theo phản xạ. Còn không chờ cô đứng vững, trong cảnh tượng gà bay chó sủa, Bảo Bình thấy Lý Sư Tử cầm một tấm ván gỗ đập về phía Dung Thiên Yết. "Cẩn thận, Dung Thiên Yết." Bảo Bình thế gào lên theo phản xạ. Không xảy ra chuyện như Bảo Bình lo lắng, bàn tay Lý Sư Tử giơ lên giữa không trung bị Dung Thiên Yết túm chặt. Tấm ván gỗ Lý Sư Tử cầm trong tay rơi xuống đất. Không khí dường như ngưng lại vì tiếng hét của Bảo Bình. Bản năng vĩnh viễn đi trước lý trí, cán cân tình cảm vừa nhìn là đã hiểu ngay, lại trưởng thành trong những năm tháng u tối sống theo bản năng, Bảo Bình không dám nhìn sang sắc mặt mất mát của Lý Sư Tử. Người phá vỡ bầu không khí nặng nề này là Dung Thiên Yết. Dung Thiên Yết hỏi Lý Sư Tử một vấn đề: "Tôi không nghĩ ra nổi, Lý tiên sinh phẫn nộ ở chỗ nào?" Sau một lát, Lý Sư Tử trả lời: "Vấn đề rất hay, cậu hãy coi như đây là một người anh trai đang nổi giận vì cả hai cô em gái đều bị cậu đùa giỡn." "Đây là câu trả lời không hợp logic nhất mà tôi từng nghe, cho tới bây giờ, người luôn bị lừa dối chẳng biết gì là tôi." Dung Thiên Yết giễu cợt: "Mà câu nói của Lý tiên sinh lọt vào trong tai tôi sao càng giống như là một cái bình dấm chua bị đánh đổ vậy, theo tôi quan sát, Lý tiên sinh có tình yêu với em gái của mình đặc biệt nghiêm trọng, nhất là đối với Bảo Bình. Tôi xin nhắc nhở anh rằng, em gái anh đã lập gia đình, hiện tại, Bảo Bình là vợ tôi." Không hợp logic, tình yêu với em gái? Bảo Bình là vợ tôi? Người đàn ông này thật là! Bảo Bình hít một hơi thật sâu, đối diện với sự hổ thẹn, đối diện với bất mãn của Dung Thiên Yết, còn có câu nói không chịu thua kém của mình khi nãy "Dung Thiên Yết, cẩn thận." Đủ loại dư vị, Bảo Bình đưa hai tay kéo cánh tay Dung Thiên Yết vẫn túm lấy cô khi nãy, nghiêng mặt sang bên, miệng hướng vào cổ tay Dung Thiên Yết, ra sức cắn mạnh một cái. Dung Thiên Yết bị đau tay thoáng buông lỏng, Bảo Bình nhanh chóng tránh khỏi bàn tay Dung Thiên Yết. Thật sự không thể ngờ tới là Bảo Bình nhặt tấm ván gỗ kẻ sọc bị rơi dưới đất kia lên. Chờ đợi, thất vọng, chờ đợi, thất vọng, lại chờ đợi, lại thất vọng hội tụ thành một cơn thịnh nộ tuôn trào. Bảo Bình cầm tấm ván gỗ ném về phía Dung Thiên Yết. Dung Thiên Yết, tôi không yêu anh, thật sự không có, anh nhìn đi, tôi có thể đánh anh mà không chớp mắt. Dung Thiên Yết, không cần phải hoài nghi, tôi sẽ đập đầu anh thành một lỗ thủng. Bảo Bình thề tấm ván gỗ có độ cứng tuyệt đối, Bảo Bình thề tuyệt đối mình sẽ không chùn tay, Bảo Bình còn thề sau khi đập nát tấm ván gỗ thì cô sẽ nói với con buôn chiến tranh kia rằng: _Dung Thiên Yết, anh cút cho tôi!_ Điều khiến Bảo Bình thật sự không ngờ tới là Dung Thiên Yết cũng không tránh né, thậm chí anh còn trơ mắt nhìn tấm ván trong tay cô đập về hướng đầu anh.

Chủ đề