Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện review

Tác giả : Mặc Hương Đồng Khứu
Thể loại : hệ thống, trùng sinh, tình hữu độc chung

Có lẽ mình đã ôm quá nhiều kì vọng khi đọc xong MĐTS. Nên khi đọc đến tác phẩm này, lại cảm thấy hơi chút hụt hẫng…Nhưng sau đó tìm hiểu mình mới biết được nó được viết trước cả Ma đạo tổ sư nên phần nào vẫn thông cảm được.

Câu chuyện được kể lại theo phong cách “tưng tửng” của giọng văn Mặc Hương Đồng Khứu, lại ẩn ẩn cảm giác đau lòng. Hố có phần đơn giản và dễ đoán, nhưng nhìn chung đây vẫn là một tác phẩm không tệ.

Thẩm Thanh Thu, một nhân vật có nhiều đất diễn nhất. Là nhân vật chính xuyên thư có mang hệ thống, nhiều tình huống dở khóc dở cười đã xảy ra. Vốn là nhân vật phản diện bị nam chính giết chết, Thẩm Thanh Thu xuyên một phát biến thành nhân vật không thể chết trong lòng nam chính.

Thẩm Thanh Thu lương thiện hơn Thẩm Cửu bản gốc. Vốn từ đầu xem những người trong này là một nhân vật trong quyển sách. Nhưng cùng ăn cùng sống, y bắt đầu thay đổi cái nhìn, thay đổi mối quan hệ diễn ra xung quanh. Y đảm nhiệm vai trò tháo nút thắt. Đồng thời là nhân vật đem lại nhiều tiếng cười cho người đọc. Cách Thẩm Thanh Thu rít gào trong lòng, cách Thẩm Thanh Thu mắng chửi hệ thống, cách Thẩm Thanh Thu cùng Thượng Thanh Hoa quậy cho trời long đất lở đều liên tiêp khiến mình bật cười. Nhân vật Thượng Thanh Hoa này, cũng là một nhân vật mình rất thích.

Mình chỉ không thích việc tình cảm của Thẩm Thanh Thu diễn biến rập khuôn. Vô tình, hiểu nhầm, tiếp tục hiểu nhầm, thử tiếp nhận, tiếp nhận. Trong quá trình này, ngoài trừ phần đầu vô tình tạo ra các hành động nho nhỏ thì phần còn lại toàn bộ đều nằm ở thế bị động. Trong khi tính cách được xây dựng theo kiểu mạnh mẽ, tự chủ, độc lập. Liên tiếp các hành động của Thẩm Thanh Thu đều xoay quanh việc trốn chạy khỏi nam chính, giải vây cho bản thân, tiện tay làm linh tinh gì đó. Mà linh tinh gì đó lại là nội lực thúc đẩy tình tiết câu chuyện.

Như việc y tự bạo để cứu nam chính lần đầu. Thực ra y chỉ muốn kim thiền thoát xác giải độc trong cơ thể. Nhưng trước khi bạo xong, y lại gieo một câu khiến lòng nam chính thổn thức. Nếu như không có câu nói ấy, chắc Lạc Băng Hà đã có thời gian khá khẩm hơn.

Cách Thẩm Thanh Thu yêu nam chính khá “kì quái”. Mới đó còn rũ bỏ. Sau thấy thần trí nam chính sắp tan vỡ thì đồng ý, tiện tay cứu nhân giới bên bờ vực sụp đổ. Y luôn miệng giải thích việc trò sai là do sư yếu kém…Y luôn biện giải cho hành động của mình. Đến khi vỡ lẽ, lại chỉ vỏn vẹn trong đôi ba câu ân hận.

Nói thật, không hẳn mình ghét nhân vật Thẩm Thanh Thu này. Nhưng nói trắng ra thì không quá yêu mến. Tính cách lẫn hành động đều ghi điểm với mình. Chỉ duy nhất trong tình yêu thì mình không cảm nổi. Dù sau này y có đối xử tốt với nam chính ra sao, dịu dàng ra sao thì những chần chờ, lưỡng lự của Thẩm Thanh Thu đã nhiều lần làm hai bên khó xử là không thể chối.

Có thể càng về cuối tác giả càng buông lơi nhân vật này nên còn nhiều điểm trong suy nghĩ của y khiến mình khó lòng chấp nhận. Gía như tác giả chăm chút hơn phần tình cảm của Thẩm Thanh Thu, thì điều mình nhớ về y sẽ trọn vẹn hơn nữa.

Tiếp nói đến nam chính Lạc Băng Hà. Vốn là nhân vật chính đi theo hướng phản diện. Chỉ vì yêu phải sư tôn liền biến thành Lạc muội muội hay khóc nhè. Thật tình mình khá thích LạcBăng Hà. Yêu hận rõ ràng, người nợ ta một ta đòi một, người cho ta hai ta trả hai. Chỉ có một người, người nọ nợ hắn trăm vạn lần, hắn chỉ cần hồi đáp một.

Vì sinh trưởng trong môi trường kì quái, tính cách Lạc Băng Hà có phần vặn vẹo. Nhưng tâm tính hắn vẫn như đứa trẻ, cầu yêu thương, cầu quan tâm, cầu không rời bỏ. Thẩm Thanh Thu tổn thương hẳn hết lần này đến lần khác, hắn vẫn xuề xòa sáp lại. Cũng vì Thẩm Thanh Thu, người nguyên bản vốn tự tin cường đại lại trở nên tự ti, yếu đuối. Mình không biết nên vui hay nên buồn với Lạc Băng Hà.

Hắn vì sợ hãi Thẩm Thanh Thu bỏ rơi mình mà hóa điên muốn hủy diệt thế giới. Cũng vì Thẩm Thanh Thu mà thần sức kiệt quệ máu chảy thành suối. Năm năm ôm một xác chết không thay lòng, hắn khiến mọi người phải thổn thức. Lạc Băng Hà làm rất nhiều điều, vẫn luôn một lòng một dạ yêu thương sư tôn của hắn. Hắn danh dự, nhân phẩm, sinh mạng đều không cần. Gần như hèn mọn mà cầu xin Thẩm Thanh Thu yêu thương mình.

Thẩm Thanh Thu đánh hắn, hắn vui thích. Thẩm Thanh Thu chịu nhìn nhận hắn, hắn vui sướng. Thẩm Thanh Thu ôn nhu với hắn, hắn hạnh phúc. Người như Lạc Băng Hà, quả thực xứng đáng được nhiều tình yêu thương hơn nữa. Hắn có thể có rất nhiều người yêu thương mình. Thói đời lại khiến Lạc Băng Hà chỉ cần mỗi Thẩm Thanh Thu. Là Thẩm Thanh Thu nợ Lạc Băng Hà, nợ rất nhiều. Phần tình cảm này, có phải không công bằng rồi hay không?

Chính phần tình yêu lẫn tính cách quái dị của Lạc Băng Hà khiến mình thích nhân vật này hơn Thẩm Thanh Thu. Lạc Băng Hà can đảm nhận rõ tình yêu, can đảm hi sinh chỉ để Thẩm Thanh Thu vui lòng. Người nọ vô tình nói mấy câu, Lạc Băng Hà nguyện có chết cũng muốn hoàn thành nó. Chắc hẳn ngược công là phong cách của tác giả rồi…

Mình phần nào có thể hiểu cách tác giả đi một vòng lớn rồi buộc phải trở về theo hướng nguyên tác ban đầu. Vì trong nguyên tác Lạc Băng Hà là boss cuối, khi Thẩm Thanh Thu xuyên thư cũng không thể xảy ra bug được. Vậy nên tình tiết cao trào ngược lại có hơi gượng ép. Lí do thúc đẩy cũng trở nên khiên cưỡng. Mục đích cuối cùng của tác giả là không để xảy ra kết quả ngược lại với nguyên bản.

Dù sao nói như vậy thôi, tác phẩm vẫn xứng đáng là một câu chuyện hay. Mình vốn không thích thể loại xuyên thư hệ thống nhưng vẫn bị lôi cuốn đến trang cuối cùng. Dàn nhân vật phụ vẫn khiến mình yêu thích như trước, lại có phần nhỉnh hơn cả so với Thẩm Thanh Thu ấy.

Ví như Thượng Thanh Hoa, một cây gây cười tạo nhiều bất ngờ, một cặp bài trùng với Thẩm Thanh Thu. Dường như có chút gian tình nho nhỏ với Mạc Bắc Quân, đáng yêu cực. Hay Liễu Thanh Ca, sư đệ luôn một mực bảo hộ và che chở người nhà mình. Khuôn mặt thanh tú, tính tình lại lớn vô cùng.

Bên cạnh đó, vẫn xuất hiên những nhân vật đem đến nhiều tiếc nuối đau lòng. Như cố sự của Thanh Lang Quân với Tô Tịch Nhan. Như đứa trẻ xà nhân Trúc Chi Lang thiện lương ngốc nghếch vì báo ân mà mạng cũng không cần. Như Nhạc Thanh Nguyên dùng thân làm kiếm, một lần bỏ lỡ, lại bỏ lỡ mất Thẩm Cửu sư đệ của ngày xưa.

Nhiều day dứt như thế, ngược lại đã cứu vớt được phần nào cho câu chuyện. Điểm nuối tiếc nhất, như mình đã nói ở trên, chính là phần tình yêu không được san sẻ công bình.

LINK

Trang Chủ Diễn Đàn > D - THƯ GIÃN & GIẢI TRÍ > Review Dạo > Sách - Truyện >

2. Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện

Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu

Số chương : 81 chương chính văn và một số chương phiên ngoại :))

Thể loại: Xuyên thư, tu chân, hệ thống, sư đồ niên hạ.

Couple: Lạc Băng Hà x Thẩm Thanh Thu

Thuộc tính công thụ: Bệnh xà tinh luôn trên đà hắc hoá, mau nước mắt đồ đệ công x Bên ngoài thanh lãnh bên trong mưu mô, tận tình có đức hi sinh sư phụ thụ :))

Spoil nội dung: Thẩm Viên xuyên vào một tiểu thuyết tu chân, bị "bắt phải làm" vị sư phụ mặt người dạ thú Thẩm Thanh Thu của nam chính Lạc Băng Hà. Đây là nhân vật phản diện chuyên hãm hại nam chính, cuối cùng còn bị nam chính gọt thành nhân côn 😂. Mặc dù trong lòng không muốn đi tìm chết nhưng vì hệ thống buộc định nên Thẩm Thanh Thu đành phải làm theo cốt truyện gốc, đối xử nghiêm khắc với nam chính, đến thời điểm mấu chốt còn phải hãm hại đồ đệ một phen.

Không ngờ rằng câu chuyện lại không chịu đi theo kịch bản ban đầu, y không có máu S như phiên bản gốc, nhưng đồ đệ y lại có máu M, lại còn hay giả đò khóc lóc, tình cảm sư đồ biến chất từ bao giờ không biết. Đến tận khi Lạc Băng Hà sa vào ma đạo rồi vẫn quyết ôm chân sư phụ không buông, thế là một hồi lại một hồi máu chó =)))

Cảm nhận cá nhân: Về cơ bản truyện đọc khá ổn. Nhân vật thú vị, cốt truyện hợp lý, tình tiết đa dạng, giọng văn hài mà không nhảm. Thật ra nội dung truyện cũng cẩu huyết ra phết, nhưng may quá được kể qua lời của vị sư phụ tỉnh như ruồi Thẩm Thanh Thu nên lắm lúc bi kịch mà vẫn thấy như hài kịch 😂

Vì truyện này mà một thời gian mình bị cuồng sư đồ niên hạ, khóc nháo, luôn ra vẻ uỷ khuất công :)). Xưa nay bá đạo khốc suất lạnh lùng tàn nhẫn, kể cả biệt nữu công cũng thấy nhiều rồi nhưng thể loại công lên giường mần người ta cũng nước mắt như mưa giống Băng Muội trong này thì thật sự trần đời chỉ một =))). Xong sư tôn bảo nín thì nín luôn, như kiểu van tự động ấy, quá là khiến người ta á khẩu. Anh công này trước mặt người khác thì lạnh lùng hắc ám mà đứng trước sư phụ thì vẫn mãi là "cô vợ nhỏ" thôi, thấy cũng tội mà thôi ảnh nằm trên nên cũng kệ :vCòn vị sư phụ Thẩm Viên - Thẩm Thanh Thu thì, thật ra ảnh hơi bị chậm tiêu và lạnh nhạt, kiểu tính cách không nồng nhiệt cho lắm nên nếu phái sủng công chắc sẽ thấy Lạc Băng Hà rất tội nghiệp. Cơ mà nếu nhìn nhận khách quan hơn thì với một người chưa từng nghĩ đến mấy chuyện cơ tình, lại bị hệ thống ép buộc dẫn dắt câu chuyện đi theo cốt truyện gốc, trong lòng luôn có nỗi ám ảnh việc sẽ bị Lạc Băng Hà trả thù, cắt đứt chân tay thì sẽ không khó hiểu khi mà Thẩm Viên không nhận ra tình cảm khác thường của Lạc Băng Hà. Vì bình thường đâu phải ai cũng não bổ nghĩ theo hướng đó như hủ nữ được chớ ~ mình thấy nên công bằng với Thẩm Viên một chút để hiểu diễn biến tâm lý của ảnh không quá khác thường và vô lý đâu~(Quan điểm của mình là, đọc truyện nào cũng thế, không nên lấy chiều hướng suy nghĩ của hủ nữ ra để áp đặt cho nhân vật, người có ti tỉ loại thì nhân vật trong truyện cũng vậy, mỗi người một lối suy nghĩ, nhất là chuyện tình cảm, không phải ai cũng nhanh nhạy, cũng tinh ý hoặc đều gay ngay từ trong tâm trí, bắt ép chi chứ~)Có H mà bi hài quá nên cũng không biết phải nói gì :))Truyện viết hay nhưng tình tiết nếu so với MĐTS thì kém thú vị hơn, dù sao cũng viết trước.

Điểm 8/10.