Hatcun là gì

Tối ngày 16/12/2018. Tôi và mọi người cùng đi ăn lẩu, cùng đi uống cf, xong đó về nhà Quân trò chuyện cùng nhau, mọi chuyện khá là vui.

Rồi hai đứa đem gói cần ra, không có gì quá bất ngờ, vì chúng nó hẹn nhau trước rồi, ban đầu hai thằng khá ngại ngùng, sau đó mọi người bảo ok, hai đứa bắt đầu hút, MA, chắc vì hiếu kì, cũng đã tham gia, thấy 3 người có vẻ khá bình thường

T đã tự nhủ lần này không nên đụng vào cần cỏ, vì t muốn lần đầu của t cần chỉnh chu nghiêm túc, và tốt nhất là không nên trước mặt các bạn nữ mà tôi quý mến

Mọi người nói chuyện một lúc, gần 3 giờ, rủ nhau đi ngủ, lang thang một lúc, không thấy 2 thằng đâu, ngó ra ban công, lại đang đứng rít cùng nhau, t mở cửa, ko nhớ rõ điều gì đưa đẩy, chắc vì hiếu kì, cộng với việc thấy 3 người vừa rồi không có gì khác lá, t thuận tay cầm lấy điếu cần, tham gia cùng 2 đứa, mọi chuyện sau đó trở nên siêu thực và đáng sợ

2 thằng: bọn con gái vừa bàn tán gì về mông của m đấy Nam ạ

T: dafug?? vớ vẩn thế

………….

T: Hút như thế nào là đúng để ko bị sặc

H; 3 hơi, hút vào bằng mồm, ém xuống bằng mũi tầm 3 giây, sau đấy nhả ra

3 Hơi trôi qua…

T: Sao t ko thấy phê gì cả nhỉ

H: Cái này nó nhẹ mà

L: M phải thả ra cơ, nếu m cố kiềm chế thì m sẽ tỉnh, như t lúc nãy cứ đung đưa đung đưa thôi, lúc m phê rồi thì m sẽ cảm giác nước ngọt vcl

Thêm một hơi, lần này bị sặc

T: Sao t không thấy t nhả khói ra nhỉ, hay t hút sai

L: m phải hút vào đều đều thôi, đừng rít mạnh quá, sau đấy ém xuống, chứ m hít vào xong nhả ra luôn thì ko được đâu

H: Cứ 3 hơi, giữ lại tầm 3 giây rồi nhả ra thôi

T: t làm như này đã đúng chưa-rít một hơi

H: t thấy như thế là được mà

T: t làm sai ở đâu hả L, t thấy t làm giống m mà

L: t nhầm đấy

H: Hôm trước t thử tập thiền, trước đây t ko tin lắm, nhưng có hôm mệt quá, thử ngồi thiền 5 phút, tự dưng xong thấy tỉnh táo cực kì luôn

T: t biết cảm giác đấy, kiểu như m tan vào mọi thứ xung quanh

H: Nh mà trước đấy m phải thật thoải mái, không để bị nhiễu cơ

T: Kiểu như là… tĩnh tâm ấy

H: ừ, đúng kiểu tĩnh tâm

T: Có một ô anh của t biết về thiền, ô ấy bảo là nếu lạm dụng cái đấy quá thì sẽ bị phụ thuộc, ko tốt đâu

H: Ừ thì, thật mà, tự nhiên phê mà ko có hại gì cho sức khỏe thằng nào chả thích

…..

T chống tay vào tường, đung đưa cơ thể, một câu hỏi xuất hiện trong đầu…

T: chết rồi chúng m ơi, t bắt đầu thắc mắc là tại sao t lại đứng đây

-Ngấm rồi

-Ba thằng chắc mỗi thằng phê một kiểu: hình học, văn học, triết lý…

H: t phê 2 lần rồi, lần nào cũng có view đẹp

T: t bắt đầu sợ cảm giác này rồi đấy, có khi nào t chết ko

…….

T: T sợ thật sự luôn đây, cái này nó có hết nhanh ko nhỉ

-Thôi vào trong nhà đi, ngoài này gió lắm

Mở cửa, đi vào trong

Mọi người đang vệ sinh cá nhân, Q đánh đàn, T đang hát, T thả tóc, xinh, t ko nhớ nổi D và MA đang làm gì

T: t xin lỗi Nam, lúc nãy nhìn m từ đằng sau t đã thấy m như một người con gái

T: m nhìn mông t chứ gì @@,

T: sao m biết :))) t xin lỗi nhé

tự vấn: mình vừa nói gì ấy nhỉ, thời gian trôi qua lâu chưa, mình đang phê cần à, đây có phải là thật ko, phải kiềm chế bản thân, ko được hành động vớ vẩn, đừng thành một thằng khốn nạn, ơ mà trước tiên đây có phải là thật ko, nếu đây ko phải là thật thì mình cần gì phải quan tâm, ko được, nếu xác suất rơi vào 1% đây là sự thật thì mình sẽ trở thành kẻ điên rồ mất, nh vẫn thắc mắc, liệu đây có phải là do mình đang phê cần ko, hay là do trong một không gian nào đó, mình tự ám thị rằng mình đã hút cần và đang mơ một giấc mơ, và trong giấc mơ đó mình mơ mình đang phê cần, và nếu quá tin vào hiện thực này thì mình sẽ mắc kẹt mãi mãi trong nó. PHẢI KIÊN ĐINH, CƠN PHÊ SẼ NHANH QUA THÔI, CỨ NHỚ LẠI 3 ĐỨA LÚC NÃY THÌ BIẾT, KIÊN TRÌ LÀ SẼ QUA THÔI. ơ nhưng mà kí ức về 3 đứa, lỡ như tất cả cũng chỉ là ảo giác thì sao, vậy thì việc mình kiên trì cũng chỉ là đang tự cú lừa bản thân thôi, bây giờ chả tin được ai cả, cú lừa hết rồi. nh nếu mình ko tin ai thì mình phải lấy cái gì để bám víu và thoát khỏi cảm giác này đây, mình đang phê cần? LIỆU CÓ PHẢI M ĐANG PHÊ CẦN KO HẢ NAM, HAY LẠI CHỈ LÀ GIẤC MƠ? Giấc mơ: 5 phút trước mình làm gì, liệu mình có thể nhớ ra không??? mình vừa nghĩ gì vậy, mình vừa nhắc nhở bản thân phải nhớ lại 5 phút trước bản thân mình đã làm gì, 5 phút trước chắc mình đã bắt đầu hút cần và bị phê. Nhưng chắc gì nó đã là thật, tin được ko? Không dám chắc. Mình rơi vào một vòng lặp giữa trí tưởng tượng và kí ức thực tế rồi, cần thoát ra ngay, nhưng liệu suy luận của mình là đúng hay cũng chỉ là tưởng tưởng….t trôi lềnh bềnh trong vòng lặp của chính mình, 1 triệu năm trôi qua….

năm thứ 1 triệu linh 1, t nhận ra thứ còn có thể bấu víu-thời gian, tôi ngước lên nhìn đồng hồ, 3h12 p, vậy là tầm 20 phút trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu hút cần, tưởng như một triệu năm trôi qua, nhưng, tôi có thể tin vào thị giác và chiếc đồng hồ của mình ko? bây giờ tự nhiên than trách bản thân vì đọc hơi nhiêu sách triết học, giờ này lại tự dùng lập luận chống lại chính mình, phức tạp hóa vấn đề, mà khoan, triết học là gì, có thật là tôi đã đọc sách về cái gọi là triết học ko, hay tất cả kí ức chỉ là một bức tranh siêu thực trong một giấc mơ của tôi-có chăng bản thể thật sự của tôi đang ngủ say trong một thế giới vượt ra khỏi trí tưởng tượng này, tất cả kí ức và khái niệm t đã trải qua, chỉ là một chấm nhỏ của một tiềm thức đang ngủ say. Không đúng, thực tại này quá phức tạp, có quá nhiều dữ kiện được đưa ra, không đời nào một trí não nhỏ bé có thể tượng tượng được ra một thế giới 7 tỉ dân với vô vàn thành tựu khoa học kĩ thuật, khoa học nghệ thuật, ngôn ngữ, mình có thể nhớ ra là mình đang học tiếng anh, riêng nó cũng đã là quá phức tạp cho một bộ não rồi.THẬT CHỨ???? có thật điều đó là quá phức tạp cho một bộ não ko? m chắc ko, m còn không nhận thức rõ giới hạn của sự tưởng tượng thì làm sao biết là có thể hay ko. SHIT…lại rơi vào vòng lặp rồi, khoan, shit-là từ tiếng anh-tiếng anh? có thật có ngôn ngữ là tiếng anh ko, hay chỉ lại do bản thân tự dựng lên, điên mẹ rồi, làm ơn.AI ĐÓ KÉO TÔI KHỎI VÒNG LẶP NÀY

L: uống nước đi nam, m sẽ thấy nó ngọt cực kì

T: cầm cốc nước, uống-chả ngọt gì cả, vị bình thường vcl

H: ngọt đel gì, thằng L nó bị ngáo vị giác đấy

mọi người đang nói chuyện, t nhìn mọi người, lang thang trong thực tại của chính mình

…..đúng rồi, mình đang phê cần, và mình cần thoát khỏi trạng thái này, đã thử 2 cách, nhớ về quá khứ trong 5p và tự lập luận để lấy lại lý trí, nhưng có vẻ không hiệu quả, đúng rồi, t có ý thức hơn trong lúc thực hiện các hành động, ơ nhưng mà, chắc gì t đã nhận thức được hành động của chính mình, t cần một thứ gì đó khách quan ghi lại hành động của mình để làm tư liệu khi tôi tỉnh lại-rút điện thoại ra-bật quay phim lên,cần phải lưu giữ những khoảnh khắc này- Không ổn, mình ko thể kiểm soát được tư duy để cầm máy quay bản thân một cách liên tục, thế thì tôi cần phải làm gì đó lhas, nên đi đánh răng thôi….

đi ra cặp, lục lấy bàn chải, định đi vào nhà vệ sinh đánh răng

D: từ từ, MA đang ở trong,

T: à ừ, còn MA à

quay ra, nhớ lại rằng mình đang phê cần, t muốn làm mọi thứ có thể trong trạng thái đặc biệt kì dị này,

T: ê chúng m, bây h tất cả những việc t có thể làm là gì?

Mn:….ấdasdfasdfawdfd

Tôi ko nhớ rõ mọi người đã nói gì, và t nhận ra câu nói của tôi có vẻ hơi tối nghĩa với người bình thường, t làm việc mà tôi thích nhất, t đeo tai nghe vào, và tôi lại trôi vào thực tại của chình mình

1 vạn năm nữa trôi qua, trong dòng thời gian ấy, một giọng nói vang lên

– M nên nhớ là khi m đeo tai nghe thì m nói to hơn bình thường đấy….

Q: Đem khuya rồi nhỏ thôi mọi người ơi

T: t đang nói to lắm à

MA: Hiện giờ thì chưa, nhưng nếu m đeo tai nghe vào thì có đấy

tháo tai nghe ra cho lành, nếu ko mình sẽ gây chuyện ở thực tại này mất, dù chưa biết thực tại này có thật hay ko, nhưng tốt nhất là ko gây chuyện. TỐT NHẤT LÀ KO GÂY CHUYỆN? ý tưởng lóe lên, nghĩa là nếu dù t nhận thức sai hay đúng thực tại, chỉ cần t ko gây chuyện trong bất kì hoàn cảnh nào thì sẽ ko để lại hậu quả. Chính xác

bỗng dưng trong thực tại của tôi, một bóng vàng xuất hiện, trong thực tại đấy, người con gái ấy tên là T, và cũng theo trí nhớ của t trong thực tại đó, t thích T, nh dù thế nào, bây giờ cần tuyệt đối im lặng, t không muốn để lại bất cứ hậu quả nào, t ko phản ứng trước bóng vàng ấy, và cứ nhìn chằm chằm vào nó, t lại rơi vào vòng lặp của bản thân trong một 10 vạn năm với một cô gái áo vàng, tên là T, và tốt nhất t ko được nói điều đó ra, 10 vạn năm sống trong sợ hãi t sẽ ko kiểm soát được cái miệng của mình mà nói ra mất. Nhưng có thật tôi đang kiểm soát được bản thân của mình, hay hình ảnh của t nhìn thấy chỉ là bản sao tạm bợ của thế giới thực mà tôi đang sống, và có khi, trong thế giới ấy, t đã thổ lộ với T rồi cúng nên, OMG, cíu tao, t muốn thoát khỏi vòng lặp này, nó như đang giết chết t từ bên trong

Đừng nhìn vào cô gái áo vàng nữa, t nghĩ vẩn vơ, tự nhiên nhớ về một số bộ phim mà mình đang xem, John wick chẳng hạn-anh chàng giết 3 người bằng một cây bút chì, trùng hợp thay t đang cầm một cái bàn chải, tự thắc mắc, liệu t làm vậy ở thực tại này thì có sao ko nhỉ, giật mình, mình vừa nghĩ cái loz gì đấy, buôn vội cái bàn chải ra, mong cho tâm hồn trôi sang vũ trụ khác êm đềm hơn để quên đi ý nghĩ bạo lực……… đi đánh răng thôi, chợt nhớ về khái niệm thời gian, đưa đồng hồ lên: 3h14p-WTF: 2 phút trôi qua, tình hình có vẻ tệ hơn mình nghĩ, đưa bàn chải lên đánh răng cố kiểm soát thời gian, t đánh răng

bùm, mình đã đánh răng được bao lâu rồi, hình như là khá lâu rồi, nhìn đồng hồ 3h15p, OMG, shit, làm ơn đi mà

H: đánh răng del gì lâu thế

T: mẹ còn chưa được 2 phút

Đánh răng xong xuôi, t mò vào phòng, mọi người yên vị hết rồi, đang cùng nhau đắp chăn và nói chuyện tiếp, cố giữ cho bản thân tỉnh táo nhất trong thực tại này, t ngồi xuống, bật máy ghi âm lên, hi vọng có thể thu lại gì đó cho lúc tỉnh táo xem lại

mọi người nói nhiều chuyện, t thiếp đi, ko ngủ, ko thức, nghe mọi người nói, nhưng ko nhớ mọi người nói gì, TỒI TỆ, KINH KHỦNG, việc nghi ngờ sự tồn tại của bản thân làm t sợ, lúc này thì t hiểu chất kích thích nguy hiểm như thế nào rồi, bao nhiêu vụ ngáo đá, ngáo cần các kiểu xem ra không phải để dọa nhau, rất may là trong vô số thực tại méo mó của t chưa có thực tại nào xuất hiện mấy thứ như quái vật hay yêu tinh hay tệ hơn là bạo lực và máu me, trong một thoáng nào đó t mong thật nhanh thoát khỏi vũng lấy này và tự hứa sẽ không bao giờ chạm vào nó một lần nữa, hứa trên danh dự của một thằng đàn ông. Và ngay sau đó, một câu hỏi lại xuất hiện, khiến tôi tự nghi ngờ vào lời hứa của tôi. M CÓ CHẮC ĐÂY LÀ THỰC TẠI KO MÀ HỨA :))))

Thiếp đi, t ngủ đến sáng hôm sau, mọi người thức dậy, rủ nhau đi về, t thấy trong người vẫn đang hơi cao nên quyết định ở lại đến chiều cho chắc, lúc này t nhận ra là mình nhận thức được hiện thực một cách rõ ràng hơn và tôi cũng nhớ loáng thoáng một số chuyện của ngày hôm qua nữa. T tiếp tục ngủ đến chiều, Q chở t đi ăn sáng xong đèo ra bến xe bus, t về nhà

ngồi trên xe bus, nhìn ra cửa sổ, đường phố tấp nập, nhà của san sat, xanh đỏ tím vàng, màu sắc rực rỡ, t tự thấy đáng sợ khi một thực tại như thế này bị bóp méo vì chất kích thích trong tâm trí của một người, t cũng ghê sợ cảm giác dường như sắp ko kiểm soát được bản thân mình ngày hôm qua, cũng tự cảm ơn việc có một trải nghiệm nhớ đời để mãi mãi ko bao giờ dám lặp lại, để mà cố gắng sống một cuộc đời chân thực và ý nghĩa

tối hôm đấy, mọi thứ trở lại bình thường, t ra ngoài mua ít mì tôm về lấp bụng, nhìn dòng người qua lại trên phố, tôi thắc mắc: MÌNH ĐÃ TỈNH CHƯA NHỈ

Và cả những dòng này, liệu đây có phải là thật, hay chỉ là ảo giác thoáng chốc một cách siêu thực trong não bộ của t hay của bạn, đã có bao giờ thắc mắc về sự chân thật của thế giới này, về những gì mình đã trải qua, và liệu bạn có trả lời câu hỏi: BẠN KẸT TRONG VÒNG LẶP NÀY LÂU CHƯA?