Có lẽ nào em ngây ngô không hiểu năm 2024

Đêm lạnh [Am] quá sao [D] em không về chung [G] lối Để bàn [D] tay xoa [Bm] ấm mãi bờ [Em] vai Đêm lạnh [Am] quá sao đường [D] về chia [G] hai Mà ngẩn [Bm] ngơ [D] ngã rẽ đôi [Em] bờ

Có lẽ [C] nào [E7] ta thành người xa [Am] lạ Khi đi [D] tìm một nữa đời [G] nhau Có lẽ [Em] nào lần [D] nữa chuốc thương [Bm] đau

Chia tay [Am] nhau sao [C] không lời hò [D] hẹn Em trăn [Bm] trở giấc ngủ muộn [G] màng Anh một [C] đời vá víu mảnh trăng [D] tan Trăng vỡ [Am] mãi nên [D] hồn còn băng [Bm] giá.

Có lẽ [Em] nào [D] em ngây ngô không [Am] hiểu Rằng một [D] ngày một [G] ngày Sỏi [Bm] đá cũng cần [Em] nhau.

AT - Quán cà phê hôm nay vắng khách, chỉ lác đác vài người chắc đang có nỗi lòng ngồi đếm thời gian qua. Em là một trong số đó, ngồi thẫn thờ ở một góc quán kín đáo và mông lung nghĩ ngợi. Điệu nhạc này sao trầm buồn quá, day dứt, tha thiết và cào xé tim em... Có lẽ nào...?

(Ca khúc Có lẽ nào. Nhạc sĩ và ca sĩ: Đàm Vĩnh Hưng)

Có lẽ nào em ngây ngô không hiểu năm 2024
Phóng toCa sĩ Đàm Vĩnh Hưng - Ảnh: Gia Tiến

"Đêm lạnh quá sao em không về chung lối, để bàn tay xoa ấm mãi bờ vai. Đêm lạnh quá sao đường về chia hai, mà ngẩn ngơ ngã rẽ đôi bờ...". Lời bài hát khiến em chạnh lòng.

Hôm nay là Noel, cái giá lạnh của mùa Noel Đà Lạt chắc là anh hiểu, dẫu hôm nay ta không còn "chung lối", dẫu đường về đã "chia hai"... Đêm lạnh quá! Em cầm ly cà phê sữa trong tay và xoay nhè nhẹ, ly nước sóng sánh tựa cõi lòng em lúc này. Em thận trọng hớp một ngụm nhỏ, nhận ra vị đăng đắng đặc trưng của cà phê, vị đắng như thể là nỗi đau anh ra đi để lại cho em vậy! Giọng chàng ca sĩ lại cất lên, vừa hoang mang, vừa chua chát "Có lẽ nào ta thành người xa lạ khi đi tìm một nửa đời nhau?".

Em giật mình, ừ, sao vậy, anh và em có thể là một nửa của nhau mà sao không thể nào kết nối? "Có lẽ nào lần nữa chuốc thương đau? Chia tay nhau sao không lời hò hẹn? Em trăn trở giấc ngủ muộn màng, anh một đời vá víu mảnh trăng tan. Trăng vỡ mãi nên hồn còn băng giá...". Em hiểu rồi, một chút thôi, nhưng cũng đủ để em tự an ủi được mình, ta đến với nhau trong tâm tưởng và khi chia tay lại âm thầm không ai bảo ai, chỉ có ánh mắt lặng nhìn nhau thấu hiểu "Ta không thể!". Chính từ giây phút chia tay lặng thầm ấy, bao đêm rồi "em trăn trở giấc ngủ muộn màng...". Trăng vô tình "vỡ mãi" theo ngày tháng, tình mình cũng biệt ly mất rồi...

Em mở cửa quán bước ra, cơn gió lạnh ùa đến làm em run rẩy. Phố đã vơi người qua lại, chỉ còn vài kẻ bước đi nhanh tránh cái lạnh tái tê. Kéo cao cổ áo, em hít một hơi dài thêm can đảm rồi lê bước, trong tim thổn thức vì lời bài hát vẫn còn văng vẳng bên tai "Có lẽ nào em ngây ngô không hiểu, rằng một ngày, một ngày sỏi đá cũng cần nhau...". Em hiểu chứ, nhưng biết chắc "ngày sỏi đá cũng cần nhau" còn xa xôi lắm, nó xảy ra được không hay còn chờ một phép lạ?

Có chiếc lá rơi trong đêm đông trên lối em về, em nghiêng mình tránh đi vì sợ lá bị tổn thương... Còn riêng em, ai sẽ hàn gắn cho em một trái tim đã vỡ?