Tiểu huyệt cắm côn thịt giả

Chương 11: Điều giáo

Viện Dược, Phòng Phùng Sâm,

Triệu Nhã hướng về phía bóng lưng cao lớn cúi đầu, lời trên miệng muốn mở rồi cũng không nói ra được.

Giải thích ư?

Bản thân cậu vốn có là gì đâu để giải thích?

Phùng Sâm siết chặt tay:

- Quỳ xuống.

Triệu Nhã hít vào một ngụm khí lạnh,

Khí tức giận dữ kia là gì? Vì sao lại bung tỏa nữa rồi?

Hương mật ong không nồng, mật ong rất lạnh, đặc sánh co kéo đầu gối cậu khuỵu xuống, chạm tới nền đất.

Phùng Sâm xoay người ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, nghiến ra từng chữ:

- Cậu quên mất vị trí của mình rồi? Hửm?

Quên sao? Triệu Nhã cậu chưa từng quên, chỉ là tại nơi Viện Dược này, cậu chí ít còn nghĩ mình thực sự được sống như một con người.

Lại hóa ra vẫn là không phải…

Hai từ nghẹn đắng trong cổ họng im bặt mãi một lúc lâu mới có thể cất ra:

- Chủ nhân.

Phùng Sâm không cười, khóe môi chỉ là nhếch lên:

- Bò lại đây.

Lời nói lạnh nhạt, tâm tình đau đớn.

Cậu chẳng thể làm gì khác được, đối với anh cậu là đồ vật, mà đồ vật thì không có quyền phản kháng, cũng không có quyền có cảm xúc.

Ngón tay xanh xao của cậu đặt trên đầu gối từ từ dời xuống, chậm rãi mà run rẩy đặt xuống dưới đất, uốn khom lưng, chống tay.

Bò, từng bước.

Phải, là bò chứ không phải đi bằng hai chân giống như con người.

Mỗi một bước tiến lại gần hương mật ong kia, lại càng như đẩy cậu ra xa, khoảng cách bằng một sải tay với, hóa ra lại xa đến mức không thể nào với tới nổi.

Đầu gối cậu quỳ bò, bàn tay chống xuống sàn lạnh ngắt, đôi mắt đỏ vành khẽ cúi dưới chân người, phủ phục như sự chấp nhận cái thân phận vốn dĩ hèn kém nhất.

Phùng Sâm đưa mũi giày đá lên cằm cậu:

- Liếm.

Triệu Nhã đưa đôi mắt cam chịu nhìn mũi giày trước mặt, từ từ nhắm chặt, đưa đầu lưỡi ra, liếm lấy.

Mũi giày da thấm nước bọt, sáng lên một mảnh.

Soi được bóng cậu trong đó, liệu có soi được lòng cậu hay không?

Đầu lưỡi đỏ, vì động tác kia mà tê dại, hay vì sự chua chát tràn đầy trong lồng ngực mà tê dại đây?

Liếm mũi giày cho anh, cậu không ghê không tởm, thứ cậu ghê tởm lại là chính mình, trước mặt anh, cậu còn không bằng một loài sủng vật được ôm được ấp.

Ba!

Phùng Sâm hất gót giày , đạp một cú lên vai khiến cậu ngay lập tức ngã ra đất.

Cậu không dám có lấy một tiếng kêu rên, chống tay quỳ gối.

Phùng Sâm đứng bật dậy, rút từ ngăn tủ ra một ít đồ rồi vung tay,

Cạch.

Vài thứ đồ chơi người lớn rớt xuống trước mặt Triệu Nhã.

Cậu bàng hoàng, đôi mắt mở lớn nhìn anh,

Phùng Sâm tiến tới bên cạnh, quỳ một chân xuống, xoáy sâu đôi mắt nhàn nhạt lên gương mặt cậu:

- Nên ghi nhớ đi. Vị trí của mình.

Triệu Nhã nhìn những thứ đồ chơi trước mặt, khẽ lắc đầu.

Cậu không phải quá sợ hãi những thứ đồ chơi giả to lớn hay gai góc kia, mà là… Cậu không muốn anh coi chính bản thân cậu cũng không hơn gì chúng, bật lời cầu xin:

- Không…

- Phùng Sâm… Không… Chủ nhân.

- Em sai rồi, xin anh…

Phùng Sâm cười nửa miệng, bóp chặt lấy cằm cậu, nhét vào miệng cậu vài ba viên thuốc:

- Nuốt.

Ưm…

Yết hầu cậu theo cái bóp tay mà lên xuống, không chút nhân nhượng,

Triệu Nhã hiểu rồi.

Ngay cả trong chuyện này, cậu cũng chỉ là một thứ đồ chơi không hơn không kém.

--------

Buồng ngủ ngay trong phòng làm việc của Phùng Sâm.

Thuốc bị ép nuốt, quần áo là bị xé mở,

Triệu Nhã đôi cổ tay xanh xao bị trói chặt ép cột lên đầu giường, hai chân banh mở vô lực giãy dụa, để lộ ra hậu huyệt yếu ớt

Phùng Sâm nhẫn tâm xuống tay chơi đùa,

Một chuỗi hạt lớn đã ra vào đến sưng tấy, lại thay vào đó bằng một thứ đồ chơi điên rồ khác.

A…..!!!!

Hậu huyệt chưa kịp nới rộng thêm, côn thịt giả to lớn như xé rách từng nếp gấp mà đâm thẳng vào, tiếng thét đau đớn kìm không nổi mà bật ra khỏi khóe môi.

Phùng Sâm cười nhạt, đưa lên ngắm nghía một thanh kim loại nhỏ.

Triệu Nhã sợ hãi đến lắc mạnh đầu, nước mắt tràn ra đầy hốc mắt:

- Chủ nhân… Xin người…

Côn thịt hồng nhỏ của cậu bị bắt lấy, duỗi ra ngay trên bàn tay còn vương hương mật ong kích động kia, thanh kim loại nhằm nơi lỗ nhỏ xuyên thẳng.

Xoạt.

Hai mắt Triệu Nhã mở lớn,

- Không!!!! Đau quá…

- Làm ơn…Không….

Đau đớn xen lẫn sự khoái cảm tê dại khiến Triệu Nhã hét đến khàn giọng, tưởng như mỗi một hơi thở đều đem nơi đó phá hỏng đi.

Trước đây Phùng Sâm nếu thích thị dâm cũng từng bắt cậu phải tự mình dùng những thứ đồ chơi này, thế nhưng khi ấy hương mật ong chẳng lạnh, đau đớn cậu cũng không phải chịu đựng đến thế này, vẫn còn có thể kìm nén những tiếc nức nở nuốt vào trong, còn hiện tại, cậu thật sự không chịu nổi.

Phùng Sâm vuốt thẳng sống áo, rời khỏi buồng ngủ.

Cánh cửa vừa đóng hờ, ngón tay lạnh nhạt ấn lên chiếc điều khiển.

Công tắc bật mở.

Thứ côn thịt giả to lớn lập tức khuấy động nơi hậu huyệt chật hẹp. Triệu Nhã nuốt lại dòng nước mắt vừa chực trào thêm ra,

Quá đau đớn…

Cậu không muốn, không muốn…

Nhưng đồ vật chỉ là thứ vô tri vô giác, nó không hiểu mỗi một vòng xoáy kia lại đem cả tràng ruột của cậu ra ma sát đến rát buốt, nó cũng không hiểu được thuốc kia ngấm nhanh khiến côn thịt nhỏ đã dựng đứng lại vì bịp kín mà không thể bắn ra cho nổi.

Cậu thực sự như nổ tung, mỗi một phần da thịt trên người đều bị đốt đến đỏ, lại bị ép đến tấy, từng đường gân căng mọng như vỡ nát, mạch máu vừa sôi trào vừa muốn đông cứng, miệng huyệt bị mài vương đầy tơ máu…

Cái giá phải trả, cậu biết, vốn phải là đắt đến như thế.

Nếu như có hận, thì cậu chỉ có thể hận chính bản thân mình mà thôi.

Đã bán thân mình đi rồi, vậy thì mỗi tấc da này vốn dĩ đã không còn là của cậu.

Chỉ là, anh tại sao lại nhẫn tâm đến như thế? Tại sao chứ?

Nếu chỉ là một thứ đồ chơi, thì ít nhất người ta cũng sẽ giữ gìn, còn anh…

Nhưng không sao, không sao…

Đau đớn này cùng với những đau đớn khi thử độc, tất cả đều sẽ sớm chấm dứt.

Một vòng khuấy đảo đau đớn, theo hương mật ong lạnh dần, lạnh dần.

----

Cách một cánh cửa,

Phùng Sâm bình thản hướng ra phía ngoài:

- Vào đi.

Hoa Linh ngập ngừng dừng ở cửa chính, đến khi khẳng định chính tai mình nghe thấy một tiếng mời này mới mỉm cười tươi tắn bước vào.

- Giáo Sư gọi em…

Phùng Sâm chỉ tay về phía một chiếc ghế trống. Cô gái lập tức vén váy ngồi xuống chuẩn mực.

Nhưng không đến lúc Phùng Sâm rót xong một ly trà, cái gì muốn nghe hay không muốn nghe đều lọt đầy đôi tai nhỏ.

< Ưm…A… Cầu xin anh…Ha…

Chủ nhân. Chủ nhân…

Phùng Sâm… Ưm... >

Hoa Linh ban đầu là ngỡ ngàng, nhưng những tiếng rên đó phút chốc khiến mặt cô đỏ ửng.

Phùng Sâm thản nhiên, tự mình nhấp lấy một ngụm:

- Trà không ngon?

Bên trong đó những tiếng rên mỗi lúc một dày đặc, mỗi lúc một nức nở hơn, thống khổ hơn, thậm chí không còn là tiếng rên nữa, mà giống như sự đau đớn khó kìm. Cô làm sao lại không nhận ra chất giọng đó là của ai cơ chứ?

Hoa Linh run rẩy cả chân.

Phùng Sâm kéo miệng mỉm cười, nơi túi áo, nút bật thứ đồ chơi kia được vặn tới hết cỡ, lập tức một tiếng “ A” dài hét bật lên điên cuồng.

Phùng Sâm nhàn nhạt:

- Cậu ta có hơi lớn tiếng thì phải.

Hoa Linh sững sờ nhìn Phùng Sâm.

Anh đặt ly trà xuống, đáy mắt sắc lạnh hẹp lại nhìn cô:

- Giọng rất trầm đúng không?

Hoa Linh một thoáng sau mới như giật mình đứng dậy, liên tục lắc đầu:

- Không! Không!

- Giáo Sư… Em có việc phải về trước.

Đôi chân cô gái rối loạn, chạy bật từng bước nhanh chóng thoát khỏi thứ Phermone dày đặc dọa người kia.

Đuôi mắt của Triệu Nhã có thể cong như cánh hoa đào, nhưng ánh mắt của Phùng Sâm lại sắc như dao nhọn rạch cứa, mỗi một chút Phermone Alpha kia tỏa ra, đều như muốn bức cô bật khóc vì sợ hãi.

---------

Hai tiếng đồng hồ,

Thứ đồ chơi khuấy động dịch ruột nhơ nhớp trào ra khỏi mép huyệt đỏ au thành một vạt trên ga giường, cậu em nhỏ của Triệu Nhã căng mọng phát tím, môi miệng nước bọt cùng máu cắn đầy trên miệng.

Đôi mắt trắng dã trân trối bởi sự đau đớn do khoái cảm không thể giải tỏa mà tạo thành.

Cậu không rên được nữa, đau đớn đến lịm người.

Ngất đi.

Triệu Nhã không biết chính mình đã lịm đi bao nhiêu lâu, bởi lẽ thứ gọi cậu dậy khỏi cơn mộng mị chính là từng cú thúc điên đảo của Phùng Sâm.

Hự…

Phùng Sâm nhìn ánh mắt kia lờ mờ tỉnh, vẫn không hề có ý dừng lại, đã vậy lại còn thúc thêm sâu.

Ba…Ba

Tiếng va chạm dưới hậu huyệt đỏ thẫm, vệt máu vương trên bờ lông mu, khoái cảm giật mình đến một giây, lại vì đau đớn đến cắn chặt đôi môi đã vỡ máu.

Ưm…

Nơi công thịt nhỏ vẫn còn cắm nguyên thanh kim loại, đau nhức tê tái này nhắc nhở cho cậu biết rằng cơn giận dữ của Phùng Sâm không đơn thuần qua nhanh như thế.

Phùng Sâm đưa tay vét chút máu vừa rỉ ra từ khóe miệng kia, liếm lên ngón tay mình:

- Nói! Ngươi là của ai?

Triệu Nhã dằn lại chịu đựng cú thúc như xuyên thủng qua lớp eo gầy mà vớt giọng:

- Của.. Của chủ nhân…

Phùng Sâm câu khóe môi, hài lòng.

Đưa tay rút bật thanh kim loại cắm trong côn thịt nhỏ,

Triệu Nhã bất ngờ bắn vọt, nước tiểu và cả dịch thể như vỡ bung trào ra.

Phùng Sâm cau mày nhìn một màu vàng nhạt xú uế vương đầy lên vòm ngực đậm mồ hôi:

- Muốn chết?!

Triệu Nhã không kịp kêu than, đôi chân lập tức bị bắt lấy gác chặt lên vai, ép cho hậu huyệt đã đủ khổ sở kia thêm một lần chịu đựng giày vò.

Trong đau đớn đó, ánh mắt cậu mê man đi,

Ảo tưởng rồi chăng?

Vậy mà cậu lại thấy Phùng Sâm cười,

Chỉ là…Phùng Sâm…

Nếu như, em thực sự là Tiếu Giang.

Anh, có nỡ đối xử với em như thế này hay không?