Viết bài văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau 1 thời gian xa cách

Một buổi sáng mùa thu, những tia nắng buổi ban mai khẽ lùa qua kẽ lá lung linh rồi cả những cơn gió hiu hiu thổi khiến mái tóc dài của tôi tung lên nhè nhẹ. Ánh mắt tôi như có giọt sương đọng trên mi trước khung cảnh mênh mông của cánh đồng lúa quê ngoại mà đã không biết tự bao giờ tôi chưa có cảm giác này. Một nơi thanh bình, nơi gắn liền với tuổi thơ của tôi. Mắt tôi rung rung như vỡ òa khi trở về nơi thân thuộc, nhìn xa xa tôi đã thấy mái nhà tranh ẩn sau những lũy tre kia, mái nhà tôi đã được nghe bà kể truyện, được bà à ơi những câu ru buổi trưa hè. Tôi chạy tới, bước vào cổng một gương mặt thương nhớ hơn hai năm nay tôi chỉ gặp trong những giấc mơ hiện ra khiến tôi vô cùng xúc động. Tôi vứt cái túi xách, chạy ào đến ôm cái thân hình gầy gò sương gió của ngoại và kêu lên: Ngoại ơi! Tôi hỏi ngoại trong lời nghẹn ngào, ngoại có khỏe không, ngoại dạo này gầy quá, ngoại có nhớ con không..? và đôi dòng nước mắt trào ra. Ngoại đặt tay lên má tôi, nói nhỏ nhẹ: Cháu gái ngoại lớn quá rồi, ngoại rất nhớ, rất nhớ con bé hay nghịch của ngoại…

Hãy viết một đoạn văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại một người thân (ông, bà, bố, mẹ, anh, chị, em,…)sau một thời gian xa cách (chú ý sử dụng các yếu tố miêu tả và biểu cảm trong khi kể)(không chép mạng nha)

Hãy viết 1 bài văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặp lại 1 người thân sau 1 thời gian xa cách (bài văn khoảng 2 trang giấy) có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm 

hépppp pi:((

Các câu hỏi tương tự

Hãy viết một đoạn văn kể về giây phút đầu tiên khi em gặp lại người thân sau một thời gian xa cách.

kể về những giây phút đầu tiên khi emgặp lại một người thân sau một thờigian xa cáchNgười đăng: Bảo Chi - Ngày: 20/08/2017Câu 2: (Trang 74 - SGK Ngữ văn 8) Hãy viết một đoạn văn kể về những giây phút đầu tiên khi em gặplại một người thân (ông, bà, bố, mẹ, anh, chị, em...) sau một thời gian xa cách (chú ý sử dụng các yếu tốmiêu tả và biểu cảm trong khi kể).Bài làm:Bài viết tham khảo thứ 1Vừa đi học về, em thấy trong hôm nay có nhiều tiếng cười, tiếng nói sao thân thuộc đến thế. A! chị gáiem về. Em chạy vội vào nhà, hai chị em ôm chầm lấy nhau mừng rỡ, bố mẹ nhìn chúng em và cười trìumến.Nhà em có hai chị em và em là con út trong gia đình. Khi em còn nhỏ, giây phút em cảm thấy mong chờvà hạnh phúc nhất trong một ngày đó là những bữa cơm cả gia đình quây quần, kể những câu chuyệnvui trong ngày và những tiếng cười giòn tan quên đi mọi âu lo, vất vả của cuộc sống. Giờ đây, chị gái emđã tốt nghiệp cấp 3 và đi du học xa nhà. Mỗi năm chị chỉ về thăm nhà vào dịp hè. Dù khi chị ở nhà đôi lúchai chị em chí chóe cãi nhau, nhưng khi chị đi xa em rất nhớ chị.Kì nghỉ hè của hai chị em bắt đầu bằng cuộc dạo chơi vòng quanh những con phố nhỏ, mua những cuốnsách hay hoặc mua sắm những món đồ nho nhỏ để chị mang đi xa làm kỉ niệm. Những con phố nhỏ khitrời vào hạ dường như nóng nực hơn, que kem mát lạnh trên phố Tràng Tiền giúp chúng em xua tan mọioi bức. Bao kỉ niệm tuổi thơ ùa về trong tâm trí em, về những ngày hè, hai chị em được bố cho chọnnhững món quà như phần thưởng sau một năm học tập vất vả.Những ngày hè trôi qua thật mau, thoáng chốc đã đến ngày chị phải trở lại trường để học tập. Ngày chịđi, cả nhà ra sân bay mà lưu luyến không rời. Chị dặn em cần cố gắng học thật tốt, còn em thầm mong ởnơi xa chị sẽ luôn giữ gìn sức khỏe để cả gia đình được an lòng. Chị sẽ mãi là người bạn thân thiết nhấtvới em.Bài tham khảo thứ 2Đã lâu lắm rồi tôi chưa được gặp lại ba. Vì hoàn cảnh gia đình nên ba tôi phải đi thuyền xa nhà, hai batháng mới về một lần. Vừa đi học về, tôi nghe thấy trong nhà rôm rả tiếng cười nói. Là giọng của ba, bađã về. Tôi vội chạy vào nhà, mọi cảm xúc trong tôi như vỡ òa. Ba nhìn tôi kẽ cười :” Con gái, lại đây ngồivới ba nào” Tôi nhìn ba, kẽ gật đầu ngồi xuống. Ngước mắt lên nhìn, tôi thấy ba tôi đen đi nhiều. Có lẽ batôi vất vả lắm. Nắng gió biển khơi đã nhuộm màu da ba tôi thành nước da bánh mật, trên cằm còn lưuthưa một vài sợi râu chưa cạo hết. Thấy tôi ngơ ngác nhìn, ba tôi cười, xoa đầu nói:” Lâu không nhìnthấy ba quên ba rồi hả?”. “ Con nhớ ba lắm”- đấy là câu nói mà suốt bao tháng nay tôi muốn tự nói vớiba. Bữa trước, nghe nói trên biển có bão, tôi và má lo lắng cho ba rất nhiều. Ba bảo cái nghề long đongtrên biển hứng nắng đón gió có khi nguy hiểm thật nhưng đã gắn bó với nghề biển này bao nhiêu năm,bayêu nghề này rồi nên cũng không bỏ được. Tôi cầm tay ba nắm thật chặt như muốn nói nỗi nhớ tronglòng với ba, muốn làm cô con gái nhỏ làm nũng ba.Vì chị em tôi mà ba đã phải vất vả rất nhiều. Ba làngười mà tôi thương nhất. Tôi yêu ba tôi rất nhiều.P/s: Trong 2 bài trên, các em thấy bài nào hay hơn?Xem toàn bộ: Soạn văn bài: Miêu tả và biểu cảm trong văn bản tự sự - Văn 8 tập 1

Dàn ý:

1. Mở bài: giới thiệu sự việc em gặp lại mẹ sau 3 năm mẹ đi xuất khẩu lao động. 

2. Thân bài:

_Hoàn cảnh và cảm xúc của em ngày mẹ đi. 

_Việc mẹ trở về

_Phút giây em gặp lại mẹ: cảm xúc+ hành động. 

3. Kết bài: cảm nghĩ về phút giây gặp lại mẹ

Bài làm

Gia đình là tổ ấm tinh thần nuôi dưỡng mỗi người khôn lớn và ai cũng sẽ luôn trân trọng tình cảm gia đình. Với em, gia đình không chỉ là nơi ấm áp của tình thương mà còn là nơi gửi gắm những thầm kín riêng tư đáng lưu giữ. Và nhớ về gia đình, lòng em lại bùi ngùi xúc động về hơi ấm gia đình. Đã lâu lắm rồi gia đình em không được cùng nhau trò chuyện mỗi tối hay bên nhau để nói câu chuyện về một ngày dài với bao xúc cảm. Nhưng thật may mắn, mẹ đã về. Sau gần ba năm đi xuất khẩu lao động, mẹ đã trở về bên em.

Em nhớ mãi về ba năm trước giây phút mẹ rời nhà để đến một đất nước mới. Hoàn cảnh kinh tế gia đình đã đặt lên đôi vai mẹ một trách nhiệm thật lớn. Chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ phải xa mẹ. Em phủ nhận tất cả những gì mẹ an ủi, mẹ trò chuyện với em lúc đó và chỉ biết lủi thủi một góc khóc cho thỏa lòng. Em sợ hãi vô cùng khi nghĩ về những ngày không có mẹ. Một đứa nhỏ lần đầu xa mẹ, lần đầu phải tự dặn lòng phải lớn lên để đỡ đần bố làm việc vất vả và chăm sóc em. Khi đó, em không biết mình đang sợ hãi hay đang bế tắc trong màn đêm của tâm trạng và giằng xé. Ngày mẹ đi em không dám bước ra chào mẹ mà chỉ nhốt mình trong phòng. Nhìn đứa em thơ ngây, nhìn người bố nhọc nhằn nấu cơm, em càng thêm bế tắc. Lúc đó, không hiểu sao em tự cho mình cái quyền xấu xa là ghét mẹ. Những cuộc điện thoại của mẹ, chỉ có bố và em gái cùng nghe. Sự ích kỉ và nhỏ nhen khiến bao yêu thương và quan tâm nhạt dần trong em. Em đã nghĩ sao bản thân có thể xấu xa đến thế dù biết mẹ cũng chẳng muốn xa chúng em, mẹ phải tần tảo đi lao động nơi xứ người vì gia đình. Thì ra mùi của chia ly là như vậy. Đau thương có thể khiến con người chỉ biết đến mình và phớt lờ tất cả mọi người xung quanh thậm chí là người thân ruột thịt.

Đằng đẵng ba năm trôi qua. Những cuộc điện thoại cứ kết nối tình cảm và em đã dường như chấp nhận dần sự vắng bóng của mẹ trong ngôi nhà và quen dần với sự hiện diện của mẹ qua màn hình điện thoại. Mẹ đã trở về! Tin đó đến với em đầy bất ngờ và cũng làm em lăn tăn mãi. Em tự hỏi mình có vui không? Tự hỏi phải làm sao nhìn mẹ? Tất cả trở thành mớ bòng bong trong cảm xúc của em tối hôm trước ngày mẹ về. 

Tối hôm ấy, mẹ về. Bố đi đón mẹ. Thay vì ra chào mẹ, cất tiếng gọi sau ba năm thì em chỉ dám lủi thủi quanh phòng. Em xấu hổ, em ngại ngùng và bị sượng- điều ngỡ tưởng chẳng thể xảy ra. Nhìn cô em gái ríu rít gọi mẹ ơi mà em thèm khát. Lấp ló sau cánh cửa phòng, em không dám bước ra. Và rồi em lại khóc- khóc cho tất cả những bất lực và bế tắc. Lau nước mắt và ngồi vào bàn học, em tiếp tục bài vở thay vì chạy ra thật nhanh như em gái và ôm lấy mẹ. Sự trẻ con của ba năm trước hay bây giờ, tất cả chưa bao giờ mất đi, chỉ là em ngỡ tưởng mình đã khôn lớn và trưởng thành. Bố hỏi han và bảo mẹ đi nghỉ ngơi. Có lẽ mẹ biết em đã giận dỗi nên chẳng nói gì cả mà chỉ lẳng lặng để món quà là đồ ăn vặt lên giường em. Với lòng sĩ diện, em đã không động vào túi đồ mà trả nguyên về phòng khách. Dù chẳng học được chữ nào vì trong đầu toàn những thắc mắc về mẹ. Mẹ có gầy đi không? Mẹ khác xưa không? Em ích kỉ như thế. Chỉ đến lúc lâu sau sau khi cảm thấy đủ bình tĩnh em mới dám đến gần mẹ và chào mẹ. Nhìn gương mặt mẹ mệt mỏi em thấy có lỗi vô cùng. Mẹ thì chỉ nhẹ nhàng ôm em vào lòng và khóc. Cả mẹ và em đều khóc. Nước mắt ấy là nước mắt của hạnh phúc, của tủi hờn và cả của yêu thương. Cái ôm mẹ vẫn ấm áp và dù đôi vai mẹ gầy đi những vẫn là bờ vai vững chắc nâng đỡ chân em. Em nghẹn ngào nói tiếng yêu mẹ. Chỉ một lời nói nhưng đã bị bao ích kỉ, bị những sĩ diện dở hơi ăn mòn và phút giây được nói ra, lòng em nhẹ nhõm đến lạ.

Mỗi phút giây trôi qua đều sẽ mang theo những kỉ niệm của ta dù vui hay buồn. Phút giây gặp lại mẹ sau ba năm chia xa với em là niềm hạnh phúc của sự xúc động. Và em càng thêm hiểu, thêm yêu mẹ- người đã cho em tất cả những gì đẹp nhất trong cuộc đời này! 

Video liên quan

Chủ đề