Thời niên thiếu không the quay lại ấy phim

Hiện đại, OE, sách cứng (2 tập)

Đấu sĩ La Kỳ Kỳ trên đấu trường có tên Trưởng thành đã sống sót như thế nào trước những luật chơi khó khăn của cuộc đời?

Mặc dù đã khá muộn khi đọc xong tập 2 Thời niên thiếu không thể quay lại ấy của Đồng Hoa nhưng có gì đó vẫn thúc giục trong lòng phải viết, phải chia sẻ, phải nói cho bằng được những suy nghĩ trong lòng. Mặc dù Đồng Hoa được nhiều bạn đọc yêu thích, nhiều lời khuyên nên đọc nhưng Bộ bộ kinh tâm bị xem là bi kịch sâu sắc đến mức cản trở mọi ý muốn bắt đầu đọc Đồng Hoa. Cũng nhờ một thằng em khuyến khích rằng đây là cuốn sách có hậu của Đồng Hoa nên mình dè dặt đọc, vừa đọc vừa kiên nhẫn an ủi bản thân rằng dù kết cục thế nào cũng cố gắng đọc cho xong.

Cũng đã dừng lại mất một tuần trước khi đọc tiếp vì phần đầu cuốn 1 có vẻ chưa đủ hấp dẫn nên cũng có chút ngập ngừng trong việc cân nhắc có tiếp đọc hay không, nhưng không biết từ lúc nào, càng đọc càng thấm, càng đọc càng cảm thấy La Kỳ Kỳ sao mà thú vị, sao mà già dặn đến như vậy, để rồi mọi buồn vui của cô bé mọt sách ấy đã cuốn hút tâm trí mình, để rồi mình dường như cũng trở thành một cô bạn nhỏ tình cờ được học cùng Kỳ Kỳ trong suốt những năm tháng lớn lên của cô ấy. Từng chút từng chút một, Kỳ Kỳ dùng hết năng lượng của tuổi trẻ để mở cho mình một con đường lớn đi đến những chân trời kiến thức rộng mở bao la mà không ai nghĩ rằng cô có thể đạt được bằng những cách lạ lùng.

La Kỳ Kỳ vốn là một cô bé rất nhạy cảm, những năm đầu đời được sống với ông ngoại trong một tình yêu thương bao la và một sự chiều chuộng hơi vô lối khiến cho Kỳ Kỳ có một tính cách cũng khá kỳ lạ. Năm lên sáu, khi cha mẹ đưa cô về nhà, do thay đổi môi trường sống đột ngột, cô bé dường như không thể hòa hợp với người thân trong gia đình. Cô bé cảm thấy mình ngày càng cô độc lẻ loi trong căn nhà đầy tiếng cười đùa vui vẻ của em gái với cha, ganh tỵ với sự rầy la của mẹ với em, nhạy cảm với sự lơi là của cha mẹ với chính mình. Vào lớp học, không theo kịp chương trình, cô giáo thiên vị đã khiến Kỳ Kỳ có những phản ứng khá lập dị với lứa tuổi của cô bé. Vì một hiểu lầm, cô giáo Triệu có biện pháp xử lý có tính xúc phạm, cô bé bắt đầu chống đối mọi nơi mọi lúc, co người trước cô giáo và bạn bè cùng lớp. Chỉ đến khi cô giáo Cao xuất hiện, người có thể nhìn thấy viên ngọc thô chưa được ai gọt giữa, đã nâng đỡ tinh thần của Kỳ Kỳ, giúp cô bé thăng bằng trong cuôc đời và trở thành một học sinh giỏi toán năm cuối bậc tiểu học.

Cũng trong những tháng ngày lẻ loi ở nhà, cô độc ở trường ấy, Kỳ Kỳ được kết nạp vào một tổ hợp khá kỳ lạ của những anh Lý, Ô Tặc và Tiểu Ba. Quán game của họ trở thành nơi cô bé đóng đô sau giờ học chỉ để uống một ly nước cam và đọc sách triền miên đến khi nào phải quay về nhà vào buổi chiều muộn. Những tay anh chị xã hội đen ấy cũng chấp nhận con nhím xù Kỳ Kỳ ấy rất tự nhiên. Họ nhìn thấy sự hoang dã trong tính cách của cô nhưng chưa bao giờ thử uốn nắn, chỉ chấp nhận con người thật của cô như cô tin rằng họ cũng là những người có thể kết bạn. Chỉ có Tiểu Ba, người chăm chỉ vừa làm vừa học trong cái tổ hợp ấy luôn chăm sóc và bảo vệ cho cô gái nhỏ Kỳ Kỳ từ khi cô bước vào quán năm ấy. Kể từ đó hai người bọn họ cứ lặng lẽ đi bên nhau, một lớn một bé, ai làm việc nấy nhưng sức ảnh hưởng của họ trong nhau sâu sắc đến mức nhiều năm sau họ vẫn luôn có nhau trong lòng không thể quên. Có thể xem Tiểu Ba như một ngọn đèn hướng dẫn cho Kỳ Kỳ trưởng thành, giúp cô có động lực để đạt được những kỳ tích vào năm cấp ba.

Nguồn ấm áp giúp sưởi ấm trái tim luôn thờ ơ của Kỳ Kỳ trong những ngày bị bạn học và cô giáo cô lập chính là Trương Tuấn – người mà sau đó cô rất cố chấp để trong lòng suốt cho đến năm mười tám tuổi. Cái ô che mưa cho cô bé con lúc đó của Trương Tuấn đã vô tình đọng lại mãi trong lòng của Kỳ Kỳ đến mức sau đó mọi ánh nhìn của cô luôn dõi theo anh suốt những năm tháng học cùng trường cấp hai và ba. Những ngày được học phụ đạo cùng cô Cao, những lúc cùng anh trên đường về nhà, lúc cô kiên trì dùng mũ che nắng cho anh ngủ trên hòn đá bên sông là những thời khắc đẹp đẽ nhất trong lòng cả Trương Tuấn và La Kỳ Kỳ. Cũng từ đó, một tình cảm nhè nhẹ len lỏi vào trái tim của cô bé cậu bé muốn nương tựa lẫn nhau ngày ấy dần dần lớn lên, nhưng sự tự ti của cô cô bé, sự cứng cỏi của cậu bé đã ngăn họ bên nhau mấy năm trời. Tuy nhiên, cũng chính những năm quan sát nhau từ xa, họ đã nỗ lực để ngày càng giỏi giang hơn, để xứng đáng trong mắt người kia. Thật ra lúc này cũng không rõ tình cảm của Kỳ Kỳ nghiêng về Tiểu Ba hay Trương Tuấn, tuy nhỏ tuổi nhưng độ chín chắn về mặt tâm lý của Kỳ Kỳ không bạn học nào bì kịp. Cô đã rèn luyện cho mình một bản lĩnh kiên cường khi vượt qua những khó khăn và tủi hổ mà thầy giáo chủ nhiệm và cô cùng tranh đấu với nhau. Càng khó khăn, càng bị ép buộc, La Kỳ Kỳ càng trở nên mạnh mẽ, cô học được cách mỉm cười trong lúc đau đớn nhất, học được cách giấu mọi cảm xúc trong lúc cảm thấy xấu hổ nhất và học được cách tập trung cao độ mặc kệ mọi thứ xung quanh.

Khi Tiểu Ba xảy ra chuyện, Kỳ Kỳ dường như mất đi người tri kỷ, người dẫn đường cho cô bước theo. Cô bé càng đau đớn trong lòng càng kiên định với suy nghĩ phải thay đổi. Cô đặt mục tiêu học thay cho Tiểu Ba, muốn trở thành niềm tự hào của anh và Kỳ Kỳ lao vào học tập một cách điên cuồng. Cô gần như một cỗ máy được lập trình không mệt mỏi chỉ biết tiến về phía trước, một đấu sĩ không lùi bước trước mọi khó khăn. Để có thể khắc phụ yếu điểm trong môn tiếng Anh, ngày nào Kỳ Kỳ cũng bắt đầu học từ vựng, đọc bài khóa vào buổi sáng sớm, nắng cũng như mưa, nóng cũng như lạnh, không ngừng nghỉ một ngày. Cũng có lúc, Kỳ Kỳ tưởng như mọi nỗ lực của cô không thể xoay chuyển tình thế, kết quả thi vẫn không thể cải thiện. Một người bạn cũng đóng góp ý kiến rằng vai trò của Trần Kình – cậu bạn thần đồng rất quan trọng trong cuộc đời của Kỳ Kỳ. Chính Trần Kình đã hai lần làm chuyển hướng con đường của Kỳ Kỳ, lần một khi chỉ cho cô thế giới sách rộng lớn đền chừng nào và lần thứ hai chính là lúc Kỳ Kỳ tuyệt vọng với kết quả thi tiếng Anh. Sau đó, dường như con quay một khi đã hoạt động không thể dừng quay, cô càng lúc càng tiến xa trên con đường học vấn và gặt hái liên tiếp những thành công rực rỡ. Những người trước đây cô luôn ngưỡng mộ đã bị cô bỏ mỗi lúc một xa. Sự biến đổi từ một cô bé lầm lì ít nói năm tiểu học thành một cô thiếu nữ đầy sức sống, nhanh nhẹn hoạt bát và nhiều tài năng ở bậc trung học, từ mộ cô bé lơ là với việc học hành trở thành một người đứng đầu cấp học, cô đã khiến không ít bạn bè xung quanh ngưỡng mộ không thôi.

Mùa hè năm lớp 10, cô đã chính thức trở thành người yêu của Trương Tuấn – cậu bạn cùng tiểu học, người đã mang lại cho cô niềm an ủi trong lúc cô buồn bã nhất, người cô luôn hướng đến như một con thiêu thân lao vào nguồn sáng ấm áp. Tuy nhiên, bề ngoài Kỳ Kỳ luôn tỏ ra là một người bình thản đến mức lạnh nhạt và lý trí cao độ. Cô đã mong mỏi tình cảm này rất lâu nhưng cũng quá thận trong khi đến với tình yêu này. Cô không dám mở lòng vì không thể tin và thứ hạnh phúc đột ngột và quá mức nồng nàn này nên cô luôn cố che dấu và tránh né. Cô chỉ bùng nổ trong việc học tập để mong muốn mình có thể tự tin sánh bước cùng Trương Tuấn. Mặc dù thành tích học tập càng ngày càng tốt nhưng Kỳ Kỳ chưa bao giờ cảm thấy tự tin, mọi cảm xúc với Trương Tấn dường như chỉ sục sôi trong lòng nhưng lại trở thành những bọt nước lờ đờ chậm chạp nổi lên từ đáy hồ sâu thẳm. Càng lo được lo mất, tình cảm của họ càng bấp bênh, vui ít buồn nhiều chiến tranh lạnh liên miên dần dần làm rạn nứt thứ tình cảm vốn đã rất mong manh ấy. Đến khi tức nước vỡ bờ, cả hai đều ương ngạnh không xuống nước với đối phương mặc dù trong đều đau đớn. Trương Tuấn cảm thấy anh đang cản trở bước tiến của Kỳ Kỳ, cô đang nghĩ rằng anh không còn yêu mình nữa. Họ cùng đánh cược và mất cả chì lẫn chài, lời chia tay thốt ra đã bị sự kiêu ngạo của tuổi trẻ níu giữ không thể bỏ qua. Kỳ Kỳ đã dùng những cách thức mình tự rèn luyện – càng buồn càng phải tỏ ra vui vẻ để tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn cho đến khi ngoảnh lại, mười năm đã trôi qua, ký ức dù đẹp cũng đã khép lại. Mọi lỗi lầm của quá khứ dù sao cũng không còn quan trọng, việc tha thứ chỉ để trong lòng cảm thấy thoải mái, nhìn chuyện xưa bằng ánh mắt khoan dung và cũng hiểu rõ lòng mình hơn.

Kết thúc lơ lửng không rõ Kỳ Kỳ có gặp lại Tiểu Ba sau nhiều năm cô nỗ lực thay anh thực hiện ước mơ bay cao bay xa hơn nữa hay không. Nhưng anh luôn ở tại nơi này, chờ cô, biến ước mơ ngây thơ năm nào của một cô bé mọt sách thành hiện thực – một nhà sách nho nhỏ mang cái tên cô đã từng lựa chọn. Mình thích một kết cục hạnh phúc cho cả hai người Kỳ Kỳ và Tiểu Ba, tuy nhiên cũng hiểu rất rõ rằng họ cũng đã trưởng thành và đi những con đường khác nhau. Liệu khi họ gặp nhau, tình yêu có đủ sức hóa giải những khác biệt của thời gian và không gian đã tạo ra? Họ có chấp nhận con người và tính cách đã thay đổi sau nhiều năm bị xã hội nhào nặn? Tiểu Ba có đủ tự tin bước cùng với một Kỳ Kỳ đã tung cánh bay rất xa, đã không còn là một cô bé con năm nào hay theo đuôi anh?

Vì sao mình gọi Kỳ Kỳ là đấu sĩ trên đấu trường trưởng thành của chính cô ấy? Trong những năm tháng niên thiếu, Kỳ Kỳ dường như đã không lúc nào dừng việc đấu tranh để trưởng thành. Tiểu học, cô dùng sự thờ ơ lạnh nhạt làm vũ khí che dấu nỗi sợ hãi vì bị cô lập. Bậc phổ thông, cô rèn cho mình sự dày dạn bất chấp hoàn cảnh đều không ảnh hưởng đến tâm trạng bản thân, không để cho bản thân suy sụp trong hoàn cảnh bản thân bị sỉ nhục. Ở những năm trung học, ngoài tình yêu ngắn ngủi đầy ngọt ngào nhưng cũng không ít giận hờn, năng lực học tập của cô được khai thông, cô luôn nỗ lực lao về phía trước không ngưng nghỉ một phút một giây. Đấu sĩ Kỳ Kỳ cuối cùng đã gặt hái được thành công năm mười tám tuổi, đến được một trường đại học danh giá, trở thành một người tự tin nhưng cũng mang theo một trái tim đầy những ký ức vui buồn lẫn lộn về tình cảm đầu đời trong sáng không có kết thúc tốt đẹp.

Mình vẫn luôn muốn nhắc lại câu này con người ta ai rồi cũng phải trưởng thành! Trên con đường trưởng thành, bạn không cần phải hối hận những gì đã qua, không khóc than cho quá khứ, hãy sống hết mình cho hiện tại và tương lại sẽ luôn mỉm cười chào đón bạn -ai đó đã từng nói như vậy và chúng ta cũng vậy cứ ngẩng cao đầu mà tiếp tục bước đi thôi!

Video liên quan

Chủ đề