More than blue bản hàn review năm 2024

More than Blue (tựa Hàn: A Sadder Story than Sadness) đánh dấu sự trở lại của Kwon Sang-woo với dòng phim tình cảm/bi sau khi anh hóa thân vào vai diễn phản diện trong bộ phim hành động/hình sự Fate hồi năm ngoái. Bộ phim xoay quanh chuyện tình cảm giữa ba nhân vật: nhà sản xuất chương trình radio K (Kwon Sang-woo), chuyên gia sáng tác lyrics Cream (Lee Bo-young) và nha sĩ Joo-hwan (Lee Bum-soo). K với Cream vốn là một đôi bạn thân từ thuở thiếu niên cắp sách tới trường. Bởi Cream mồ côi cha mẹ từ bé, còn K lại bị mẹ bỏ rơi nên cả hai đã dọn đến sống chung và cùng nhau lớn lên. Thực ra, K từ lâu đã đem lòng yêu Cream nhưng vì mầm bệnh ung thư trong người mà anh chẳng thế nói lời yêu với cô gái. Khi biết mình chẳng còn sống được bao lâu, K quyết định vun vén hạnh phúc cho Cream với chàng nha sĩ thành đạt Joo-hwan. Liệu quyết định này sẽ ảnh hưởng thế nào tới Cream, Joo-hwan và kết cục của chính K?

More than blue bản hàn review năm 2024

Thực ra, để đoán trước xem một bộ phim điện ảnh thuộc dòng chính thống (mainstream) của Hàn Quốc hay dở tới đâu không quá khó. Cách đơn giản nhất là nhìn vào số lượng khán giả, hoặc doanh thu của phim tại thị trường nội địa. Những con số khô khan đó có thể cho ta biết trước tới 5, 6/10 phần về bộ phim, bởi khán giả Hàn Quốc vốn rất khắt khe với các tác phẩm nước nhà. Có thể Knowing đến từ Hollywood cũng dẫn đầu Box Office của nước họ một tuần đấy, nhưng với các tác phẩm làng nhàng trong nước thì rất khó. Trường hợp của More than Blue cũng không phải ngoại lệ. Trước khi ra mắt, More than Blue thu hút được rất nhiều sự chú ý từ báo giới và công chúng, bởi chỉ một cái tên: Kwon Sang-woo, nhất là khi anh vừa lên xe hoa. Và mặc dù phim tới tháng 3 mới chính thức ra mắt khán giả, thì video clip nhạc phim đã được tung ra từ cuối năm 2008 và luôn đứng đầu tại các bảng xếp hạng âm nhạc Hàn Quốc khi đó.

Tuy nhiên, kết quả tại phòng vé rõ ràng là không ổn. Cơn sốt nhờ dàn diễn viên toàn sao (bên cạnh Kwon Sang-woo, Lee Bo-young và Lee Bum-soo cũng là những cái tên lớn tại Hàn Quốc) giúp phim thu về hơn 1,6 triệu USD trong tuần đầu tiên. Nhưng chỉ chưa đầy một tháng, phim đã lặng lẽ rơi khỏi Top Ten tại Hàn Quốc. Tính tổng cộng tới ngày 19/4, phim chỉ thu hút được hơn 700,000 khán giả, một con số hết sức khiêm tốn tại các phòng vé Hàn Quốc.

Một bộ phim thất bại? Rõ ràng là vậy. Có cảm giác đạo diễn More than Blue được làm ra chỉ để dành riêng các fan ruột của Kwon Sang-woo mà thôi. Đạo diễn Won Tae-yeon, với tác phẩm đầu tay, không thể đem tới một chút gì đó mới lạ cho dòng phim tình cảm bi/lãng mạn của Hàn Quốc vốn đã quá nhàm chán và hay bị gán mác “nước mắt”, “ung thư” từ bấy lâu nay. Thực tế, chỉ sau chưa đầy 10 phút, khán giả đã biết nhân vật của Kwon Sang-woo mắc chứng bệnh tai quái vốn đã tung hoành ngang dọc trong các bộ phim Hàn Quốc bấy lâu nay và sớm muộn sẽ qua đời.

More than blue bản hàn review năm 2024

Cố buồn đi xem nào! Bleh~

Ngay trong đoạn đầu phim, khán giả đã cảm thấy không ổn lắm khi Kwon Sang-woo và Lee Bo-young ngoài tuổi 30 còn vào vai hai cô cậu tuổi teen cắp sách tới trường. Dù chỉ là một đoạn rất ngắn, rất nhỏ thôi, nhưng nó đã “kịp” gây cho người xem một cảm giác hơi phản cảm. Nhân vật Cream của Lee Bo-young có thể khiến khán giả cảm thấy tò mò, thích thú trong khoảng 15 phút ban đầu, nhưng dần dần, cái tò mò, thích thú đó lại chuyển sang nhàm chán tới khó chịu. Vai nha sĩ Joo-hwan của Lee Bum-soo cũng thất bại. Theo ý kiến cá nhân người viết, có thể đây là một lựa chọn casting sai, hoặc là có quá ít đất cho Lee có thể diễn. Lee Bum-soo từng thực hiện tốt cả ở vai hài (My Wife is a Gangster 3) lẫn phản diện (City of Violence) nhưng tới More than Blue, hẳn đó là một bước lùi cho Lee. Kwon Sang-woo thì vẫn rất điển trai, đôi mắt lúc nào cũng buồn chực khóc như trong series Stairway to Heaven. Vậy nên đâm ra cũng nhàm chán với khán giả nốt! (Dĩ nhiên, một lần nữa xin nhắc lại, trừ các fan ruột của Kwon Sang-woo) Nói vui thì có lẽ Kwon Sang-woo là người đàn ông bất hạnh nhất trên màn ảnh rộng Hàn Quốc thời gian gần đây. Ba trong số bốn phim điện ảnh anh tham gia gần đây nhất, anh đều phải nhận một kết cục bi thảm (từ Running Wild, Fate cho tới More than Blue); ngay cả phim còn lại là Almost Love thì anh cũng bị tàn phế (kết cục này có lẽ còn bi hơn bởi nghề nghiệp của anh trong phim là… diễn viên đóng thế). Hẳn sẽ có người bảo, kết các bộ phim này nhìn từ góc độ khác, lạc quan hơn, thì vẫn có thể coi là hạnh phúc. Dĩ nhiên rồi! Nhưng anh Kwon Sang-woo cứ chết với đau đớn suốt thế này thì thương quá! Và kết lại, khi ba nhân vật chính đã ít nhiều thất bại như thế, làm sao khán giả có thể đồng cảm với câu chuyện đây?

Sự rề rà của lời thoại (dẫu lời thoại phim rất hay, rất thơ bởi đạo diễn vốn xuất thân là một nhà thơ) và diễn biến chậm chạp trong một bộ phim xoay quanh những sự lừa dối để người khác được hạnh phúc khiến khán giả sốt ruột. Ngay cả đoạn kết phim, được thực hiện với cấu trúc khá giống với Daisy của Lưu Vỹ Cường, giúp cho người xem hiểu rõ về câu chuyện giữa các nhân vật chính, thì có lẽ đã quá muộn. Bởi khán giả khi đó đã mất đi sự tập trung, quan tâm nhất định đối với câu chuyện và chỉ mong bộ phim mau chóng kết thúc để có thể ra về.

Dĩ nhiên, More than Blue vẫn có những điểm đáng khen. Cảnh quay đẹp, nhiều đoạn quay nội cảnh tốt, bối cảnh phim được dựng khá chân thực nhưng không kém phần đẹp đẽ (ngôi nhà hai nhân vật chính ở với nhau chẳng hạn), nhạc phim dễ đi vào lòng người, nhân vật Jenna (vợ chưa cưới lúc ban đầu của nha sỹ Joo-hwan) của Jeong Ae-yeon khá thú vị bởi có lẽ cô là người thật nhất trong mớ bòng bong dối trá… Nhưng tóm lại, nếu muốn tìm thấy một điều gì đó mới lạ ở dòng phim tình cảm/bi Hàn Quốc, hay ngay cả Kwon Sang-woo, có lẽ bạn sẽ lại phải chờ sang một dịp khác. Quả thật có đôi chút đáng buồn, khi khán giả khó có thể nào… buồn, như chính tên phim đã gợi mở!