Khải thiên xin lỗi anh bỏ lỡ em rồi năm 2024

Lại là chiếc BGM như cũ nhưng cái fmv này mình tâm đắc lắm, được trans dưới góc nhìn của Vương Tuấn Khải. Mình trên cả nhiệt liệt đề cử mọi người cùng xem cùng nghe nè 😭

Khải thiên xin lỗi anh bỏ lỡ em rồi năm 2024

1.

Người ta thường nói chuẩn mực của một người yêu cũ tốt, chính là vui vẻ khi thấy đối phương hạnh phúc. Vương Tuấn Khải có lẽ không thể làm một người yêu cũ tốt rồi.

Anh mang cả một vali đến trước căn hộ của Dịch Dương Thiên Tỉ bấm chuông, thời điểm chờ cánh cửa mở ra, trong đầu anh lại tâm tâm niệm niệm thời khắc cách đây hơn năm năm, anh hỏi cậu rằng “Em nghĩ anh có dám phá đám cưới của em không?” để rồi nhận lại được câu trả lời bất lực của Dịch Dương Thiên Tỉ. Vương Tuấn Khải anh nửa đời trước đã không thể khiến cậu ấy hạnh phúc trọn vẹn, sao có thể để nửa đời sau của cậu ấy trôi qua trong hạnh phúc một cách cắn rứt?

Từ cái năm mười bốn, dưới vòng tay anh là bờ vai gầy guộc của cậu, Vương Tuấn Khải đã thề với lòng nhất định không thể để người đó chịu ấm ức. Rốt cuộc, Dịch Dương Thiên Tỉ chẳng những phải chịu ấm ức, mà còn là ấm ức đến nỗi ngay cả bản thân cũng không mảy may nhận ra.

Vương Tuấn Khải vốn là người trọng chữ tín, mê chính nghĩa. Cuối cùng lại thất hứa với bản thân, chẳng thể cho tình yêu của mình một cái “công đạo” dù đã vô số lần đấu tranh.

Nếu ngày đó bên kia chí tuyến của bọn họ là cả thế giới, Vương Tuấn Khải tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng trớ trêu thay phút cuối trong hàng ngũ đó lại xuất hiện “partner” của anh, cậu run rẩy đến gần như là van xin. Anh đã mong chờ Dịch Dương Thiên Tỉ trả lời “anh không dám” đến chừng nào, để Vương Tuấn Khải danh chính ngôn thuận có một cái cớ, rằng “Em chống mắt lên mà xem anh có dám hay không?”. Nhưng rồi con người đó vẫn mãi là người hiểu anh nhất, hiểu đến mức chỉ có thể dùng một câu nói “Em không dám” làm cho khí thế đấu tranh của anh một khắc bị hút cạn, trì hoãn vô thời hạn, kéo dài đến tận hôm nay, và có lẽ sẽ rất lâu về sau…

2.

Cửa nhà mở ra, đón Vương Tuấn Khải là một bé gái nếu tính chính xác thì đã bốn tuổi rưỡi, trên tay cầm một cái muỗng nhựa màu hồng, bên mép vẫn còn dính vài hạt ngũ cốc đủ màu sắc. Nhân viên quay phim ở phía sau thấy Vương Tuấn Khải thất thần, bèn tắt máy quay từ tốn bảo với anh.

“Nếu anh cần không gian riêng để làm quen thì chúng ta có thể không quay đoạn này, đợi mọi người thoải mái hơn rồi quay tiếp.”

Vương Tuấn Khải ừ hử, đoạn quay sang nói với quay phim cùng trợ lý.

“Thật ngại quá, mọi người xuống nhà hàng bên dưới dùng bữa thoải mái nhé, chi phí tôi lo.”

Đợi đến khi tổ chương trình rời đi, phía trong nhà truyền ra giọng nữ thanh thanh.

“Là ai đến vậy Tiểu Tinh?”

Cô bé nhỏ phía dưới vẫn một mực nhìn Vương Tuấn Khải, hình như không có ý định trả lời mẹ nó. Mà người lớn như chú Khải đây cũng bừng bừng khí thế chơi trò “không chớp mắt” cùng trẻ con. Cho đến khi Thi Tâm hấp tấp chạy ra xem thử, mới ồ một tiếng, không biết phải phản ứng thế nào, lại tiếng to tiếng nhỏ lần nữa gọi vào trong.

“Anh ơi, hình như là… anh Tiểu Khải đến rồi đây này!”

Lúc này Vương Tuấn Khải mới từ trong cuộc chiến bất phân thắng bại bừng tỉnh, lấy lại phong thái chào hỏi.

“Đây chắc là Thi Tâm phải không?”

“Phải phải. Chào anh Vương Tuấn Khải. Thật ngại quá để anh đợi cửa lâu như vậy. Vào nhà đi ạ.”

Vương Tuấn Khải vốn đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu cho lần gặp mặt này, ngót nghét cũng đã năm năm hơn có lẽ, sao có thể chỉ vừa vào trận đã lúng túng chứ? Cho nên anh rất điềm đạm điều hòa xúc động trong lòng, chỉ là khi nãy đôi mắt con bé phía dưới cứ như thanh kiếm pha lê mạnh mẽ chói mắt đâm vào tầm nhìn của anh, phải mất một lúc mới dặn được lòng, thôi không phân bua cùng trẻ con…

Thi Tâm chỉ dùng đoạn đường từ cửa nhà đến trước cửa phòng ăn đã luyên thuyên được hơn ba trăm từ, Vương Tuấn Khải chỉ cười tiếp vài từ “Ồ ~”, lòng thầm nghĩ hẳn là Dịch Dương Thiên Tỉ phải yêu cái gia đình nhỏ náo nhiệt này lắm. Cả căn nhà chỉ vừa sáng sớm đã tràn ngập ánh nắng, từ cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn nức mũi, nghe được tiếng xèo xèo leng keng trong bếp, ban nãy đi ngang phòng khách còn mở bản tin buổi sáng, dọc các bức tường thì đầy ắp hình ảnh của con bé Tiểu Tinh,…

Xem ra, anh lo lắng ảo tưởng thừa thãi quá rồi.

Dịch Dương Thiên Tỉ ở trong bếp đang làm buổi sáng gồm trứng cuộn nấm tai mèo, bánh bao kim sa cùng một nồi cháo trắng nghi ngút khói, nghe tiếng mọi người thì dừng tay chỉnh lửa nhỏ một chút, tháo tạp dề đứng khoanh tay ở cửa bếp nghênh đón Vương Tuấn Khải.

Bằng một nụ cười hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Ở ngã rẽ trước cửa phòng bếp, bọn họ cuối cùng cũng gặp nhau, sau hơn năm năm chạy trốn đối phương, sau hơn mười mấy năm dài đằng đẵng của một cuộc tình không trọn vẹn, sau những tháng năm kề vai sát cánh truy mộng, sau gần nửa đời người cùng nhau đối mặt với thế giới khốc liệt. Cuối cùng lại có thể bình bình thản thản mà nở nụ cười với nhau ở một nơi đầy ắp hương vị gia đình như này, dù đáng tiếc, chỉ là gia đình của riêng Dịch Dương Thiên Tỉ.

Vương Tuấn Khải thấy cổ họng đắng nghét, rồi lại thấy một tia hạnh phúc nhỏ xíu bị chôn vùi bao lâu nay đột ngột xuất hiện xộc thẳng lên mắt, lên mũi, trực trào nơi đầu lưỡi, như muốn biến thành mấy giọt nước trong suốt tuôn ra. Nhưng mà đợi mãi lại chẳng có gì chảy ra, nên anh đành nghĩ chắc cái tia hạnh phúc ấy lại đấu tranh với tia thống khổ rồi cùng nhau đồng vu quy tận cả rồi…

3.

Dịch Dương Thiên Tỉ và Thi Tâm vốn cũng đã biết trước lần này sẽ có khách mời đặc biệt là Vương Tuấn Khải đến tham gia cùng gia đình trong chương trình “Mái ấm minh tinh”, nói trắng ra là cả đôi cũng đã chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng cả rồi. Dù Thi Tâm từ khi kết hôn vẫn chưa một lần được diện kiến vị đội trưởng Vương Tuấn Khải trong truyền thuyết, nhưng ít nhiều với tính cách dễ nuôi dễ sống cô không cảm thấy có khoảng cách với anh là mấy. Ngược lại còn thấy dễ gần hơn lần đầu gặp gỡ Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải mặc dù từ đầu tới cuối đích thực đều tỏa ra dương quang của một thiên vương, nhưng chẳng hiểu vì sao cô cảm thấy vị thiên vương này chớp mắt một cái lại chuẩn xác mang thân nhiệt một người anh chồng đến thăm em trai và em dâu, còn có cháu gái nữa.

Nhắc mới nhớ, Thi Tâm nãy giờ vẫn chưa nghe Tiểu Tinh lên tiếng lời nào, vội đốc thúc con bé.

“Tiểu Tinh, sao nãy giờ mẹ chưa nghe con chào chú Khải?”

Dịch Dương Thiên Tỉ để ý con bé vẫn ngậm mãi cái muỗng nhựa, nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau đi mấy hạt ngũ cốc bên khóe miệng, xoa đầu bảo.

“Mau chào chú Khải đi con.”

Vương Tuấn Khải lúc này mới thức thời gửi lời chào chính thức đến nhân vật “giọt nước tràn ly” khiến tình yêu của anh mãi mãi chẳng thể vãn hồi này.

“Con là Tiểu Tinh à? Chú là Vương Tuấn Khải, chào bé con ahhh~!”

Tiểu Tinh mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, tóc xõa dài kẹp bên mái gọn gàng, đôi mắt hết tám phần là của Dịch Dương Thiên Tỉ, ngay cả màu mắt cũng là hổ phách. Mặt mày sáng láng trông có vẻ rất thông minh lanh lợi, thế nhưng xem chừng không hẳn vậy, hoặc là bởi vì sợ người lạ đi? Nếu không thì tại sao nãy giờ một tiếng nói cũng không phát ra? Lúc này đây dưới sự mong chờ của cả ba người lớn, Tiểu Tinh mới khẽ khàng gọi một tiếng.

“Chú Khải.”

Giọng nói trẻ con trong bữa sáng của gia đình lúc nào cũng có thể khiến bầu không khí thay đổi hẳn, Vương Tuấn Khải cười đến sáng lạn,

“Haha, Tiểu Tinh ngoan, chú Khải có đem quà cho con, ăn xong chúng ta đi xem nhé?”

Thế mà giữa cái bầu không khí này, Tiểu Tinh lại không biết ăn nhầm loại ngũ cốc gì, bẽn lẽn lên tiếng.

“Chú Khải tên ở nhà gọi là Đại Tinh, đúng không ạ?”

Vương Tuấn Khải bị câu hỏi này một phát đánh vào đại não, bàn tay múc cháo cứ như thế rơi giữa khoảng không, may mà miệng chưa kịp hả nếu không đã bất động để nước miếng rơi vãi rồi.

“Tiểu Tinh con thắc mắc gì lạ vậy?” – Thi Tâm ngượng ngùng nhìn con bé, nghĩ tình huống này cũng chưa phải gì lớn lao thế sao anh chồng lại có vẻ xử lý tệ đến thế nhỉ.

Tiểu Tinh đung đưa cái miệng nhỏ của mình trả lời.

“Bởi vì ba con nói, ba có một người bạn thân thiết tên là Đại Tinh, đẹp trai, cao hơn ba, học giỏi lại vâng lời người lớn, cho nên ba mới gọi con là Tiểu Tinh, đợi con lớn rồi sẽ thành Đại Tinh giống người ấy.”

Vương Tuấn Khải nuốt nước miếng, thấy cháo trong miệng dần có mùi vị trở lại mới lên tiếng hỏi.

“Thế thì tại sao con lại hỏi chú?”

Tiểu Tinh chống cằm nhìn Vương Tuấn khải, rất vô tư mà đáp.

“Ba còn nói, người ấy có một cái răng khểnh…”

“Còn nữa nha, con thấy trong phòng sách của ba có hình chú, chú Nguyên và ba chụp chung, vậy thì chú nhất định là Đại Tinh rồi…”

Đại Tinh? Vương Tuấn Khải chua xót nghĩ đến câu thần chú của Dịch Dương Thiên Tỉ nhiều năm về trước.

“Từ đó về sau, Hải Miên Bảo Bảo, Phái Đại Tinh, Vĩnh Viễn trở thành bạn tốt.”

Vừa hay, Phái Đại Tinh trong câu nói đó chính là Vương Tuấn Khải anh.

4.

Chương trình lần này thật sự ghi hình trong thoải mái, tổ chương trình cũng không làm phiền quá nhiều không gian riêng tư của mọi người, phân đoạn nào cảm thấy thích hợp mới ghi hình, chủ yếu vẫn là tôn trọng cảm nhận của khách mời. Cũng chính vì lý do này Vương Tuấn Khải mới chấp nhận lời làm khách mời đặc biệt đến thăm nhà khách mời cố định là gia đình Dịch Dương Thiên Tỉ.

Lúc anh đang lưu diễn bên Mỹ, một đêm kia ngủ trong phòng bị trợ lý hớt hãi chạy vào hét toáng lên bảo khách sạn bên cạnh xảy ra vụ xả súng, Vương Tuấn Khải đột nhiên nghĩ phải mà mình chết ngay tức khắc thì nuối tiếc quá, anh còn chưa có nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ của anh mà.

Rồi sau đêm đó, Vương Tuấn Khải chấp nhận đầu hàng vô điều kiện với nỗi nhớ day dứt cùng tội lỗi thất hứa ấy, trở về gặp Dịch Dương Thiên Tỉ. Nhưng chút sĩ diện cao ngút còn sót lại cuối cùng đã kịp bảo với anh, cứ như vậy vác mặt tới thì thảm hại quá, vẫn nên nhận lời cái chương trình từ nửa năm trước đã luôn gửi thư mời cho mình thì hơn. Chương trình cũng chỉ là chiếu mạng, Vương Tuấn Khải có xem qua vài tập kỳ trước, xác định buồn ngủ đến mở mắt không lên, vậy thì nhất định có tính bảo mật rất cao, thời gian riêng tư cũng tương đối nhiều, mà lại còn được ở nhà khách mời cố định đến ba tuần.

Ba tuần là quá đủ rồi. Vương Tuấn Khải đã tự nhủ như vậy.

5.

Bữa tối đầu tiên Vương Tuấn Khải ngủ cùng phòng với Tiểu Tinh, con bé ngủ trên giường, anh lót nệm ngủ bên dưới. Dịch Dương Thiên Tỉ bảo nhà này chỉ có hai phòng ngủ, nếu không anh phải ngủ bên ngoài phòng khách. Vương Tuấn Khải cười định bảo Dịch Dương Thiên Tỉ em đúng là cái đồ gạt người, thế mà ngày trước nói anh nhất định phải mua nhà có ba phòng ngủ trở lên, báo hại cái căn nhà không ra nhà kia của anh ở Bắc Kinh có tới tận bốn phòng ngủ mà chỉ một mình anh thui thủi với mấy lon bia, còn em thì gia đình ấm cúng ba người một nhà hai phòng ngủ.

Cái đồ gạt người như em, nhất định phải thật hạnh phúc có biết không…

Cuối cùng anh vẫn là không nói gì, chỉ gật đầu bảo ừ vậy thì anh ngủ dưới đất trong phòng Tiểu Tinh.

Dịch Dương Thiên Tỉ lại ậm ừ một lúc,

“Hay là để Tiểu Tinh qua ngủ cùng bọn em?”

“Sao vậy được, như vậy lúc anh đi rồi con bé sẽ quen hơi ba mẹ, sẽ khóc nhè khi ngủ đó.”

Vương Tuấn Khải xua tay từ chối,

“Cứ để Tiểu Tinh ngủ cùng anh vậy.”

Tiểu Tinh ngủ tương đối ngoan, trước khi đi ngủ chỉ nói mấy tiếng “chú Đại Tinh ngủ ngon nha.”. Sau đó Thi Tâm sang hôn nó một cái, vậy là thật sự đi ngủ, nửa lời cũng không thốt ra. Mà mãi đến khi Tiểu Tinh nhom nhem ngủ mơ, Vương Tuấn Khải mới nghẹn ngào được mấy chữ.

“Tiểu Tinh ngủ ngon…”

Còn nữa, con có thể đừng gọi chú là Đại Tinh được không? Chú sẽ nhớ ba con chết mất…

6.

Buổi sáng sớm thứ hai, cả chú cả cháu đều muốn nướng trên “long sàn” của mình, lười biếng đến nỗi Dịch Dương Thiên Tỉ vào gọi cũng không dậy. Lúc dậy rồi mới biết hai người kia đi siêu thị mua thức ăn cả rồi, chỉ còn Vương Tuấn Khải và Tiểu Tinh ở nhà thôi.

Anh thấy thôi đã đến đây thì mình nên vui vẻ hưởng thụ loại thất bại này vậy. Nghĩ rồi anh đem một vali nhỏ đặt trước mặt Tiểu Tinh, lôi ra đủ thứ đồ đẹp mắt.

“Cái này ngày con chào đời, chú đang đóng phim bên Nhật, đặc biệt đặt người ta làm cho con đó.”

“Còn cái khăn choàng này chú mua của một người thợ thủ công tại chợ Đan Mạch.”

“À, cái lắc tay này nhãn hiệu chú đại diện hỏi ý chú thiết kế ra đó, là quà mừng con một tuổi.”

“Bộ lego Elsa này là phiên bản đặc biệt, chú nghe chú Nguyên nói con thích chơi lego nên mua cho con nè.”

“Quà chú mua cho con nhiều lắmmmmm.”

Nhiều lắm, nhưng chưa một lần được gửi đến tay con cho đến tận hôm nay.

Vương Tuấn Khải cao hứng khoe khoang quà tặng, Tiểu Tinh bên cạnh buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài không quên gật đầu nói cảm ơn, trong tay lại chỉ ôm chặt cứng duy nhất hai con voi bông đủ màu sắc mà chú Khải kể là được người ta tặng vì đã nhận nuôi voi con.

7.

Cuộc sống của gia đình Dịch Dương Thiên Tỉ kể từ ngày có Vương Tuấn Khải hình như nháo nhào lên hẳn. Thi Tâm dùng giọng tương đối lớn đối với cô con gái nhỏ nhiều hơn trước đây.

“Tiểu Tinh, không được bắt chú Khải cõng nữa.”

“Tiểu Tinh, để cho chú Khải ngủ, mới sáng sớm màaaa.”

“Tiểu Tinhhhh, đừng vòi chú Khải kể chuyện hà mã nữa, mẹ nghe muốn thuộc theo rồi này.”

Rồi thì

“Tiểu Tinh, không được kéo tay bắt chú Khải đi đổ bobo nữa.”

Mà thường thì khi ấy Vương Tuấn Khải sẽ từ trong phòng tắm nói vọng ra.

“Anh đổ bô được mà, đừng lo.”

Dịch Dương Thiên Tỉ dường như lại ngày một tận hưởng loại không khí xáo trộn này hơn, dù Thi Tâm chắc chắn thường ngày cậy ấy cùng Tiểu Tinh bên cạnh nhau chỉ có đọc thơ thi hát, cùng lắm là kể chuyện hay bán đồ hàng, tuyệt đối không có như hiện tại.

Mà thời điểm yên ắng lẳng lặng nhất trong ngày hai vợ chồng Dịch Dương Thiên Tỉ nhận được có lẽ là tầm sau bữa tối, chương trình có nhiệm vụ mỗi ngày vào khoảng thời gian đó hai vợ chồng có thể đi “hẹn hò”, “bỏ mặc” đứa nhỏ cùng khách mời cố định trong nhà.

Vì thế nên hôm nay như thường lệ, Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Thi Tâm ra khỏi nhà trước sự vẫy chào cuồng nhiệt của Tiểu Tinh, đến mức Vương Tuấn Khải còn chột dạ ghé sát tai hỏi.

“Lại định quậy cái gì nữa đây tiểu cô nương?”

Dịch Dương Thiên Tỉ xoa xoa đầu con bé, giọng dịu dàng đến có thể vắt ra nước.

“Ở nhà ngoan, ba ra ngoài đem con cừu bông mà con thích về cho con, được không?”

Tiểu Tinh nhanh nhảu đáp.

“Ba mẹ đi chơi vui vẻ ạ!”

Rồi đợi đến lúc hai người họ thật sự bước vào thang máy, con bé kéo tay để Vương Tuấn Khải ngồi xuống, ghé sát bên tại anh thì thầm.

“Chú Khải, chúng ta cũng đi chơi có được không?”

“Con muốn đi đâu?”

“Đi chỗ vui chơi ở công viên đầu đường ạ!” – Tiểu Tinh không chần chừ đáp.

Vương Tuấn Khải lại chau mày hỏi.

“Vì sao không đợi sáng mai cùng đi?”

Con bé ấp úng nửa ngày, cuối cùng chọn cách thành thật khai báo.

“Vì ba nhất định sẽ không cho con đi…”

Nói xong còn xụ cái bản mặt vốn đã đầy thịt thành một cục đúng nghĩa. Vương Tuấn Khải vừa buồn cười vừa muốn nghiêm nghị bảo, ba con không cho thì chú không dám dắt con đi đâu, rồi cuối cùng ra khỏi miệng lại là câu.

“Ba con không cho đi… bởi vì không tốt cho con thôi.”

Tiểu Tinh lại lắc đầu ra vẻ hiểu biết.

“Không phải đâu, ba con nói chỗ đó đất cát không vệ sinh không tốt cho sức khỏe. Nhưng con ngồi trong xe hơi đi ngang qua buổi chiều đều thấy các bạn chơi rất vui.”

Vương Tuấn Khải định quyết tâm từ chối, lại nghe thấy giọng con bé ấm ức.

“Con không chơi cùng các bạn cũng được, con chơi với chú vui hơn nhiều.”

Mẹ nó, kiếp này anh nhất định là mắc nợ ba đời nhà họ Dịch. Từ bố mẹ Dịch đến Dịch Dương Thiên Tỉ, cuối cùng là cái con nhóc Dịch Tiểu Tinh này.

Vương Tuấn Khải thở dài một hơi, đứng dậy đi thẳng vào trong nhà. Tiểu Tinh tưởng mình đã đòi hỏi quá đáng làm chú Khải giận, vừa ấm ức vì chú không hiểu mình, lại vừa cảm thấy buồn tủi vì bị giận, nước mắt trực trào trong khóe mắt. Vương Tuấn Khải vào phòng lấy cho con bé cái áo khoác nhỏ tránh gió đêm, chạy ra thấy cảnh tượng trước cửa nhà kiềm lòng không nổi ôm Tiểu Tinh vào lòng hết vỗ lưng rồi lại xoa đầu.

“Con làm sao lại khóc rồi? Chiều hôm qua sau khi bị ba con la, chẳng phải chúng ta đã móc ngoéo hứa với nhau tuyệt đối không khóc trước mặt nhau nữa sao?”

Tiểu Tinh uất ức nức nở mấy tiếng, cố gắng nói chuyện dù trẻ con càng ức càng nghẹn.

“Con…con…con…sợ chú Đại…Tinh…không…không…chơi với con…con nữa.”

Vương Tuấn Khải đem áo khoác mặc vào cho con bé, dỗ dành dù trong lòng mình cũng không dễ chịu hơn là bao.

“Làm sao có thể? Chú thương Tiểu Tinh nhất… thương con nhiều như…”

Nhiều như ba con thương con vậy.

Mấy lời này mắc nghẹn ở cổ họng, Vương Tuấn Khải nuốt nước miếng cho cục nghẹn trôi ngược lại vào trong lòng.

7.

Trời đêm mùa thu trong tiểu khu tương đối có gió nhưng không lạnh lắm, Tiểu Tinh được Vương Tuấn Khải cho trèo lên cổ ngồi suốt chặng đường ra đến khu vui chơi. Gọi là khu vui chơi, thực chất chỉ có một hai cái xích đu, cầu trượt, thang dây đặt trong bãi cát trắng lớn, tưởng tượng chiều mát ở đây tụ tập hết bọn trẻ con trong khu thì sẽ đông đúc náo nhiệt đến mức nào.

Chẳng trách Tiểu Tinh ham vui tâm niệm trong đầu như vậy.

Con bé chỉ vừa thấy nơi mình vẫn luôn ước ao được đến dù chỉ cách nhà có mười phút đi bộ hiện ra trước mắt, lập tức níu cổ áo Vương Tuấn Khải ý bảo cho con xuống. Anh ngồi chồm hổm để tự Tiểu Tinh trèo xuống, thấy nó chạy ngay cái đến cầu trượt đầu tiên còn không quên nói với theo.

“Có biết đường lên không đó?”

Tiểu Tinh cười hách hách trả lời.

“Dạ biết ~~~”

Vương Tuấn Khải tìm một cái ghế đá có vị trí thích hợp ngồi dõi theo Tiểu Tinh, con bé ở bên đó chơi đến quên mệt, quên luôn mấy phút trước còn dõng dạc nói “Con chơi với chú vui hơn.”. Mãi đến khi cần tiếp nước, Tiểu Tinh mới nhảy chân sáo chạy tới nơi chú Đại Tinh của mình chờ sẵn, uống ực ức một ngụm rồi sực nhớ kéo tay bảo.

“Chú Khải chơi cùng con đi, con muốn leo thang dây.”

Cái gì chứ? Cái này mà chơi cùng cái gì? Cái này đích thục là ra lệnh anh bế nó lên để nó leo thang dây mà?

Tuy vậy nhưng Vương Tuấn Khải vẫn vui lòng bước đến bế Tiểu Tinh đến bậc thang cao nhất nhì, ra giọng thách thức.

“Con có giỏi thì leo xuống đi.”

Con bé không khách khí nói.

“Chú đợi xem nhaaaaa.”

Rồi hì hục cẩn trọng dò từng bước một, nhưng có vẻ trời tối quá, mà Tiểu Tinh cũng đã thấm mệt, hụt chân bước một bước vào khoảng không, ngã từ trên độ cao khoảng một mét rưỡi tiếp cát.

Vương Tuấn Khải bất ngờ đỡ không kịp con bé, hốt hoảng ngồi thụp xuống xem thử nó có sao không. Sau khi thấy nó khóc thét lên mới nghiêm giọng bảo.

“Con tự đứng…”

Lời còn chưa kịp nói hết, chẳng biết Dịch Dương Thiên Tỉ từ đâu chạy đến đẩy Vương Tuấn Khải ra, đỡ Tiểu Tinh dậy hết chùi cát rồi lại chùi nước mắt, bàn tay có vẻ đã giận run nhưng nhìn con bé như vậy không nỡ trách phạt nó, chỉ quay sang trút lên người bên cạnh.

“Anh sao lại cho Tiểu Tinh chơi ở đây?”

Vương Tuấn Khải cũng không chịu thiệt, anh cảm thấy ở đây có cái gì không tốt?

“Sao không thể để con bé chơi?”

Người trước mặt lại như không thèm nói lý với anh.

“Chơi thì cũng được đi, tại sao con bé ngã đến vậy anh cũng không đỡ dậy?”

Ơ kìa?

“Bên dưới là cát, nó còn khóc được nghĩa là không sao. Trẻ con muốn tập đi thì phải bị ngã, để nó tự đứng dậy chính là tập cho nó mạnh mẽ.”

Đối với Vương Tuấn Khải mà nói, đây là cách giáo dục trẻ con của anh. Nếu không sau này ra đời vấp ngã, ai có thể đỡ nó dậy được? Người lớn chẳng qua chỉ là người cổ vũ, ở phía sau để khi nào cảm thấy bất an nó có thể quay đầu nhìn thấy mình rồi an tâm hơn thôi. Bản thân người lớn chẳng thể cứ mãi bao bọc trẻ con trong cái vỏ bọc do chính mình tạo ra, sau này vạn nhất không có mình, nó phải làm sao?

Đây chính là ý tứ của Vương Tuấn Khải. Thế nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ gần như là quát vào mặt anh.

“Không phải con của anh, anh không xót là đúng rồi.”

Một câu chặn họng Vương Tuấn Khải, cũng chặn luôn tiếng khóc của Tiểu Tinh.

Vương Tuấn Khải định phản bác, em bị điên đấy à? Con em thì làm sao không phải con anh? Con em cùng người khác thì cũng là con anh!!!

Là con của anh. Em vừa lòng chưa?

Cuối cùng cũng như bao lời nói trước, đều bị Vương Tuấn Khải nuốt nghẹn vào trong. Anh cúi xuống nhéo má Tiểu Tinh, trong mắt gần như nửa đại dương, thầm thì chỉ để người ngồi gần nhất với mình nghe thấy.

“Chú xin lỗi…”

8.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Vương Tuấn Khải ra nhà bếp uống một ly nước lọc chấn chỉnh tâm tình, nghĩ chỉ còn có một tuần nữa thôi, mình không nên chọc Dịch Dương Thiên Tỉ giận làm gì. Đúng lúc Thi Tâm cũng ra tìm miếng mặt nạ dưỡng da, nhìn thấy Vương Tuấn Khải nốc mãi một ly nước đã cạn, nhịn không nổi mới ra nói vài câu.

“Anh Tiểu Khải… thật ra Thiên Tỉ… anh ấy…”

Giọng Thi Tâm kéo Vương Tuấn Khải ra khỏi suy nghĩ của bản thân, anh nhanh tay đặt ly nước vào trong máy rửa chén.

“Em không cần áy náy, là lỗi của anh, đã không chăm sóc chu đáo cho Tiểu Tinh.”

Thi Tâm cũng xem như là hiểu chuyện.

“Em biết anh đối với Thiên Tỉ trái ngược nhau hoàn toàn trong cách dạy dỗ trẻ con. Em cũng biết anh cảm thấy bất bình thay cho Tiểu Tinh. Bọn em sẽ cố gắng tìm ra giải pháp thích hợp nhất…”

May mà lúc nãy Thi Tâm ở nhà không chạy ra ngoài tìm bọn họ cùng Dịch Dương Thiên Tỉ, nếu không Vương Tuấn Khải nghĩ cảnh tượng ấy sẽ khiến cô áy náy đến mức nào nữa. Anh cười rót một ly mật ong pha sẵn đưa cho Thi Tâm.

“Được rồi, uống mật ong kết hợp với đắp mặt nạ dưỡng da mới có hiệu quả tốt nhất.”

Đoạn định bước vào phòng, lại chững lại không quay đầu nói thêm một câu.

“Cảm ơn em.”

Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời người anh yêu, hiểu chuyện như vậy, lại đủ kiên trì từng bước một chấp nhận con mèo mãi mãi cuộn mình trong góc tối như Dịch Dương Thiên Tỉ.

Cảm ơn em đã kịp thời cho người anh yêu một gia đình.

Cũng cảm ơn em, đã mang Tiểu Tinh đến với thế giới này.

Cảm ơn em, Thi Tâm.

9.

Vương Tuấn Khải cùng Dịch Dương Thiên Tỉ chiến tranh lạnh hai ngày liền sau đó, dù bình thường hai người bọn họ cũng không nói với nhau nhiều lắm, nhưng im bặt như này thì đích thực là có khúc mắc. Tổ chường trình hỏi qua ý kiến của Vương tuấn Khải rằng có nên tiếp tục quay những cảnh có hai người hay không? Anh xua tay bảo thôi khỏi đi, né né ra được thì tốt, quay anh với Tiểu Tinh nhiều vào, để sau này có nhớ nó anh cũng có cái đem ra xem.

Chỉ còn có bốn ngày ở cùng nhau, Vương Tuấn Khải biết bản thân cũng đã nguôi giận rồi, nhưng cái khó nhất chính là mở lời làm lành, cũng là thử thách gian nan nhất trong nhiều năm qua giữa hai người bọn họ. Mà ngẫm lại thì, phần lớn chỉ có một mình anh vượt qua thử thách mà thôi, vì cũng chính phần lớn lần đó anh đều không nỡ để Dịch Dương Thiên Tỉ chịu ấm ức.

Hiện tại xem mình đã làm ra cái chuyện gì rồi này.

Vương Tuấn Khải cười khổ nhìn lên cái giường trống không của Tiểu Tinh, từ bữa đó Dịch Dương Thiên Tỉ đã mang con bé qua ngủ cùng hai vợ chồng cậu luôn, dù nó có xụ mặt ôm gấu đòi ngủ cùng chú Khải của nó đến mức nào.

Đêm nay chưa đến 10 giờ khuya, Tiểu Tinh bị bắt sang phòng ba mẹ ngủ, Vương Tuấn Khải cũng buồn chán vào phòng nằm đắp chăn nhìn trần nhà. Được một khoảng thời gian có lẽ là đã qua nửa tiếng, cánh cửa phòng ngủ khẽ mở ra, anh liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy Tiểu Tinh đứng lấp ló ngoài đó, trong tay ôm một chú cừu bông nhỏ không nhìn rõ mặt nhưng vẫn biết là rất xấu.

Vương Tuấn Khải ngồi dậy dang hai tay ý bảo con bé đến đây, Tiểu Tinh dụi mắt chạy vào lòng anh, hình như là buồn ngủ rồi.

“Chú Khải, con có này cho chú.”

Con bé đưa cừu nhỏ trong tay cho Vương Tuấn Khải, còn bản thân chập chững leo lên giường của chính mình, rất nhanh đã thiếp đi.

Anh hết nhìn cừu nhỏ rồi lại nhìn Tiểu Tinh, đến khi con bé nói mớ trong mơ mới an ổn đem vật trong tay ngắm kỹ một chút. Cừu nhỏ ở trên lỗ mũi có vắt một mảnh giấy cuộn tròn, Vương Tuấn Khải cẩn thận mở mảnh giấy ra xem, không hiểu sao lại muốn khóc đến mức này.

Trong đó viết.

“Hải Miên Bảo Bảo, Phái Đại Tinh, Vĩnh Viễn trở thành bạn tốt.”

Cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành bạn tốt.

10.

Bữa tối trước ngày Vương Tuấn Khải chào tạm biệt rời đi, Dịch Dương Thiên Tỉ đặc biệt gọi đồ ăn từ nhà hàng cao cấp đến. Bởi vì anh nói muốn nấu một bữa cho mọi người, mà cậu lại muốn anh dành thời gian cho Tiểu Tinh nhiều một chút, bản thân cũng tự biết lượng sức không thể nấu ra một bàn sơn hào hải vị, đành tự mình đặt món mang đến.

Trong kịch bản sau bữa tối này Vương Tuấn Khải sẽ rời khỏi, nhưng trên thực tế còn phải quay thêm vài cảnh nêu cảm nghĩ đặt câu hỏi này nọ, nên đoán chừng sáng mai mới có thể kết thúc.

Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Thi Tâm dường như đã hình thành thói quen đi dạo sau mỗi bữa tối, cũng là để dành cho hai chú cháu Tinh Tinh không gian riêng tư một chút, dẫu sao với cương vị ba mẹ, hai người không thể không cảm thán Vương Tuấn Khải đã thay đồi Tiểu Tinh theo hướng tích cực, làm con bé cởi mở vui tươi hơn chừng nào.

Mà ngược lại với dự đoán, buổi tối không có ba mẹ này Tiểu Tinh cái gì cũng không làm, cũng không nháo nhào đòi dắt đi chơi hay mua đồ chơi, thậm chí còn yên lặng một bên nhìn Vương Tuấn Khải rửa chén. Đối diện với bồn rửa chén là khung trống ngăn với ghế sofa, Tiểu Tinh trèo lên đó lẳng lặng dõi theo từng động tác khua chén lau muỗng của Vương Tuấn Khải.

Anh cũng không biết phải nói gì với con bé, bảo mở miệng dỗ dành hay hứa hẹn cũng chẳng biết phải nói làm sao. Cuối cùng nhìn nó yểu xìu, Vương Tuấn Khải mới lên tiếng đề nghị.

“Hay là chú hát cho Tiểu Tinh nghe nha?”

Con bé có vẻ không hứng thú lắm, song, vẫn gật đầu.

Vương Tuấn Khải tay bận rửa chén dính xà phòng, chỉ dẫn Tiểu Tinh mở file nhạc trong điện thoại chọn bừa một bài rồi anh sẽ hát cho nghe. Con bé bấm bừa bấm đại thế nào, đoạn nhạc đầu vừa dạo lên đã làm Vương Tuấn Khải nghẹn đến mức nuốt nước miếng cũng thấy đau.

Cho đến khi bài hát đã vào gần tới điệp khúc, anh mới theo kịp mà cất giọng.

Em muốn anh phải làm sao? Phải làm sao…

Dòng tin nhắn em gửi đến cũng đủ làm anh đau lòng

Anh không đủ sức để quên lãng

Cũng mong em đừng nhắc nhở anh nữa

Cho dù kết thúc đã định là như thế

Em còn muốn anh phải làm sao? Phải làm sao đây…

Cuối cùng anh cũng chẳng thể có được một vị trí trong trái tim em

Em trước nay vẫn chưa bao giờ hiểu

Lý do vì sao anh luôn day dứt như vậy…

Bài hát vẫn còn một đoạn sau, nhưng Vương Tuấn Khải không bật ra nổi một từ nào, chỉ có thể trơ mắt nghe từng câu từng chữ phát ra.

Anh yêu em nhiều đến thế, cuối cùng vẫn chẳng thể ở cạnh em

Lời ai thổ lộ với ai, chỉ còn là dòng thư bỏ lỡ

Giờ đây anh chỉ còn lại dáng vẻ chưa từng hối hận…

Em còn muốn anh phải làm sao? Phải làm sao?

Xin em, xin đừng xuất hiện trong ngày anh thành hôn

Anh nghe xong bài hát mà em thích

Rồi sẽ bước lên xe

Đã từng có được tình yêu của em, anh đủ hạnh phúc rồi…

Nghe đến đây, Vương Tuấn Khải đã thực sự đầu hàng, như một thằng người lớn thất hứa cố trốn chạy khỏi đứa nhỏ trước mặt, lúng túng không biết nên đưa tay che mặt hay là gục đầu vào cánh tay.

Cuối cùng anh lựa chọn ngồi trượt xuống, mặc cho xà phóng trên tay vươn vãi khắp sàn nhà, mặc cho nước vẫn còn chảy trong bồn rửa, và mặc cho Tiểu Tinh bỡ ngỡ không biết chuyện gì xảy ra.

Bài hát trong điện thoại cứ như vậy tàn nhẫn phát đến cuối cùng.

Một đêm nọ, bỗng đâu anh mơ rằng,

Em bạc đầu sương gió, nói muốn cùng anh phiêu bạt

Anh vẫn chẳng hề do dự

Mà nắm tay đưa em đi đến tận thiên đường…

Bất kể có thế nào chăng nữa

Anh vẫn nguyện đi cùng em đến khi hừng sáng…

Vương Tuấn Khải và Tiểu Tinh đã từng móc ngoéo hứa sẽ không khóc trước mặt nhau. Tiểu Tinh thất hứa thì thôi đi, Vương Tuấn Khải là người lớn mà cũng thất hứa, thậm chí là thất hứa một cách khó coi đến như vậy.

Tiểu Tinh chạy đến trước mặt Vương Tuấn Khải, con bé không biết tại sao anh lại khóc nhiều đến thế. Trong vốn hiểu biết của mình, nó nghĩ bởi vì ngày mai không gặp nhau nữa mới khiến chú Khải khóc đến mức này. Vì vậy dưới áp lực nước mắt trào ra không ngưng của Vương Tuấn Khải, Tiểu Tinh cũng òa khóc, khóc đến nức nở.

Còn không quên vừa khóc vừa nghẹn ngào.

“Con không…không…con…không…muốn…muốn xa chú…”

Vương Tuấn Khải biết mình thảm hại, vốn muốn dỗ Tiểu Tinh lại chẳng biết phải dỗ như thế nào trong khi còn không thể dỗ được bản thân. Cuối cùng đành ôm con bé vào lòng dài dòng kể lể, cố nói cho ngưng đi cơn nức nở trong lòng.

“Con nhất định phải ngoan.”

“Mỗi bữa ăn phải tự mình ăn.”

“Cũng không được đòi ra sân chơi.”

“Lúc tắm không được mở nước quá nửa bồn.”

“Nửa đêm phải tự mình đi bubu.”

“Tiểu Tinh, con phải nghe lời ba mẹ. Chú nhất định sẽ đến thăm con.”

“Còn có, nếu con làm ba con buồn…”

“Nếu con dám làm vậy, chú sẽ giận con đó, có biết chưa?”

Cầu xin bầu trời trong xanh ngày hôm nay, cùng tất cả những người em ấy yêu thương nhất, từ nay về sau, mãi mãi đừng để Dịch Dương Thiên Tỉ của Vương Tuấn Khải phải chịu bất kì ấm ức nào nữa.