Bổn vương ở đây 2 review

Biết từ những chương đầu được dịch, bị dụ nhảy hố nhưng vẫn nhất quyết chờ khi xong mới nhảy. Nhưng đùng một cái truyện được mua bản quyền, thế là ngưng, vậy mà khi đó mình lại điên lên lao vào đọc. Đúng là tìm ngược.

Cấu tứ truyện vẫn rất rành mạch và cuốn hút như hầu hết những truyện của chị Chín (Cửu Lộ Phi Hương), mình đặc biệt thích những truyện huyền huyễn của chỉ, kết hợp rất tài tình giữa cái vui với cái buồn, lúc cười lúc khóc, mà đặc biệt, “Bổn vương ở đây” có thể nói là truyện đặc sắc nhất trong những truyện từng được chuyển ngữ của chị Chín mà mình đã từng đọc. Mà người dịch cũng đã rất trau chuốt cho bản dịch của mình, về cơ bản, bản dịch mạch lạc và hút mắt độc giả, cũng chuyển tải được cảm xúc của nhân vật.

Nhân vật cũng không có nhiều đột phá lắm, là nữ Vương gia Ma giới và nam Thần quân của Thiên Ngoại Thiên. (Cái này chả biết nó là cái gì, chắc là Trời Trên Trời, hồi đó mình cứ tưởng Thiên đế là cao nhất rồi, giờ còn có cả thần ở Thiên Ngoại Thiên trên cả thiên đế, đúng là rối rắm.) Cái lạ ở truyện này nằm ở nhân vật nam, ở tính cách của chàng mà cũng ở thân phận của chàng nữa.

Nhân vật Thẩm Ly là kiểu nhân vật nữ anh hùng, cầm đao chém giặc, dũng mãnh ngang tàng, không có xíu nào gọi là nữ tính cả. Mình thì đặc biệt thích kiểu nhân vật nữ mạnh mẽ thế này, làm việc thẳng thắn dứt khoát, không có dây dưa dài dòng như các thể loại nữ yếu đuối khác. Nhưng cái lợi cũng có cái hại của nó, chẳng hạn những lúc muốn chị nghe lời anh một chút, ngồi yên cho anh làm việc, để anh bảo vệ cho chị thì chị cứ chạy đi rồi y như rằng rước họa vào người, đau hết cả lòng mề của anh. Mỗi lúc vậy chứ muốn đập bàn chửi chị một trận, cơ mà chính cái tính đó mới khiến anh đổ chị, chị mà ngoan thì ảnh đố có đổ rồi. Tóm lại cũng là tự anh tìm ngược mà thôi.

Trước khi nói tới nam chính, hẳn nên nói tới nam phụ, Mặc Phương. Thiệt tình thì mình cũng chẳng ấn tượng mấy về anh nam phụ Mặc Phương này, phải nói là ánh sáng nhân vật của ảnh bị hào quang của nam chính nó lấp mất rồi, anh chỉ được cái là liên tục cứu nữ chính, đem nữ chính giao về tay nam chính mà thôi. Nghĩ thấy cũng thương thương, thân bất do kỷ, mang cái thù không phải của mình trên vai, bị buộc phải phản bội nữ chính nhưng chưa bao giờ thực sự bội phản, chưa bao giờ thương tổn đến nàng. Nhân vật này là nhân vật dành cho những nường chuyên sủng nam phụ, có lẽ mình cũng sẽ thương ảnh nếu nam chính không làm mình cuồng đến vậy. Mặc Phương à, đừng trách êm, hãy trách Hành Chỉ ấy. =))

Đây, phần trọng tâm là đây. Hành Chỉ, mà cũng là Hành Vân khi còn ở kiếp người. Thiệt tình thì khi còn là Hành Vân, anh khó đỡ hơn rất nhiều, bởi chúng độc giả còn chưa biết anh là ai, thần thánh phương nào, làm kiểu gì để có thể tu luyện được bản lĩnh mặt dày khó đỡ đến thế. Anh vừa bản lĩnh, vừa thông tuệ, mà cũng vừa trẻ con không gì bằng, nội cái việc anh cầm cây Hồng Anh thương của chị đi nghịch ở Duệ Vương phủ cũng đủ để chúng độc giả bọn em đập bàn cười ngất rồi. Những tưởng khi thành Hành Chỉ rồi anh sẽ bớt bớt khiến mình cuồng đi, ai ngờ còn cuồng dữ dội hơn, cái kiểu hờ hờ hững hững tỉnh như không mà khi làm gì là động trời cái đó thiệt khiến gái nhà ta không cuồng không được. Từ cử chỉ đến hành động, từ cung cách đến đối thoại trong truyện đều khiến người ta say mê, nhiều khi lại phá ra cười khoái chí.

“Trông ta giống như đang nói dối sao?”

“Khi Thần quân nói dối không bao giờ giống như đang nói dối.”

“Lần này là thật đó […]”

Cái cách yêu của Hành Chỉ, là yêu mà lại không dám yêu. Bởi thân phận thân minh gánh vác trách nhiệm tam giới trên vai. Biểu hiện khi xa khi gần, mà trong vô thức lại quyến rũ con gái nhà người ta, kiềm lòng không đặng chính là cái chốt cho toàn truyện, cho toàn bộ tình tiết giữa hai nhân vật chính. Hành Chỉ kiềm lòng không đặng mới yêu Thẩm Ly, Thẩm Ly kiềm lòng không đặng mới cường Hành Chỉ (xì poi chương H đó =]]), thân bất do kỷ, cái tình vượt lên lý trí, tự nhiên mà duyện lại lòng người, chính là thứ cảm giác lấy đi xúc cảm của độc giả như mình. Mà cũng từ cái kiềm lòng không đặng đó mới nảy sinh tình tiết đau, lý trí đấu đá, gánh tam giới quá nặng nên chẳng ai trong cả hai dám “buông tay để yêu”, thế là thành ngược, thứ cảm giác bức bối đó nó xuyên suốt từ khi Hành Chỉ xuất hiện đến gần cuối truyện mới được giải quyết xong. Nhưng thú thực cách giải quyết của chị Chín hơi bị đơn giản, mình những tưởng phải gì đó đao to búa lớn lắm cơ, ai ngờ hơi bị đơn giản. Trùm cuối cũng chỉ xuất hiện trong một hai chương rồi thôi, bị giết một cách vô cùng lãng xẹt.

Điều mình thích nhất ở chị Chín là cách tạo những đối thoại siêu dễ thương, lơ đãng vậy mà tình ý dạt dào, đọc ngọt muốn chết, nhất là trong khoảng từ chương 61 – 65. Vậy nên mình quyết định trích dịch 5 chương này, vì theo mình nó là đoạn dễ thương nhất trong truyện, mình thích.

Tóm lại, nhiệt liệt đề cử quyển này cho những ai hay đọc ngôn tình hay truyện tình cảm, một trong số những truyện chất lượng hiếm hoi trong biển ngôn tình hiện nay.