Bài văn biểu cảm về món đồ chơi súng năm 2024

Có khi nào trong đời, bạn mong muốn trở lại thời thơ ấu không? Còn tôi, dù biết rằng việc ấy chỉ trở thành hiện thực khi trên đời này có những nàng tiên, tôi vẫn cứ mong ước.

Đối với tôi, thời thơ ấu có một vị trí vô cùng đặc biệt. Nó giống như một chiếc hồ cất giữ những kỉ niệm thơ bé của tôi. Thường thì kỉ niệm vẫn luôn đi kèm với những dấu ấn, kỉ vật. Chính vì vậy, tôi có nhiều kỉ vật lắm nhưng giữ lại được nguyên vẹn thì không nhiều. Một trong những đồ vật nằm trong nhóm “không nhiều” đó là: con búp bê bằng nhựa mặc váy xanh. Không hiểu vì sao đến bây giờ tôi vẫn không thể quên con búp bê đó. Chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc: Tại sao tôi giữ con búp bê lâu đến vậy? Lí do không phải là nó đẹp mê hồn, mặc bộ quần áo công chúa diêm dúa mà bởi nó là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng bà tặng tôi nhân dịp sinh nhật. Nó đối với tôi quan trọng như vậy đó. Nó giúp tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ bên bà – người tôi gắn bó từ lúc lọt lòng. Cũng như những con búp bê khác, nó mặc một chiếc váy xanh da trời – xanh của niềm hi vọng và cái áo trắng – màu của sự trong trắng, thơ ngây. Hồi còn bé, tôi “thần tượng” nó lắm. Tôi ước sao xinh như búp bê. Nhưng mỗi lần nói với bà về niềm mong ước ấy, bà lại ôm tôi vào lòng và nói: tôi xinh hơn búp bê nhiều. Mặc dù biết bà nói để làm tôi vui nhưng tôi vẫn khoái lắm. Trẻ con có ai là không thích nịnh đâu. Tôi cũng vậy thôi. Tôi còn nhớ, bà đã dạy tôi tắm gội cho búp bê và bảo rằng lúc nào tôi cũng phải sạch sẽ thơm tho hơn búp bê. Những lần cần khuyên tôi điều gì bà đều nhờ búp bê để nói đến tôi, chứ không bao giờ bà mắng tôi cả. Chính vì vậy tôi yêu bà lắm. Mỗi lần ôm búp bê trong tay, tôi lại nhớ bà da diết. Áo búp bê có mùi mồ hôi của bà nên tôi ôm búp bê suốt ngày. Chỉ mãi đến khi học cấp hai, tôi mới bỏ được thói quen ấy. Có búp bê ở bên, tôi thường cảm thấy được che chở dù cho búp bê chỉ bé bằng cái chân tôi. Có lẽ búp bê cũng giống bà, luôn che chở, bảo vệ tôi mỗi khi tôi cần. Trong tim tôi, bà giống như một thiên sứ, mãi mãi đem đến cho tôi những nụ cười. Có những lần tôi đã định cất búp bê đi cho khỏi nhớ bà nhưng cất đi rồi tôi vẫn nhớ, có lúc còn nhớ hơn. Hơn thế nữa, tôi cũng nhớ búp bê lắm chứ. Nhưng lúc buồn, tôi chỉ muốn tâm sự với búp bê mà thôi. Đôi mắt to, tròn, xanh của búp bê khiến tôi trở nên tự tin hơn, bản lĩnh hơn. Búp bê giống như một người bạn, biết xuất hiện đúng lúc tôi cần. Búp bê hình như cũng có một tâm hồn riêng, một trái tim riêng. Nếu sau này, thế giới tổ chức một cuộc thi cho những đồ chơi có khả năng kì diệu, tôi sẽ cho búp bê tham dự. Búp bê này không thể khóc, không thể cười nhưng búp bê có cảm xúc. Chẳng hiểu có phải vì tôi yêu búp bê quá mà lú lẫn không nhưng tôi tin vào điều đó lắm. Tôi nói: búp bê của tôi có cảm xúc là để mọi người có thêm nhiều hi vọng vào cuộc sống và để họ luôn nghĩ rằng: trên đời này không có gì là không thể làm được nếu chúng ta biết hi vọng vào tương lai. Cũng chính vì lí do đó, tôi đặt tên búp bê là: ngôi sao xanh – ngôi sao mang đến niềm hi vọng. Thời gian giúp con người thêm trưởng thành, giúp cho những kỉ niệm, kỉ vật trở nên quý giá. Nhờ đó, mỗi con người cũng biết trân trọng quá khứ và biết hướng tới tương lai nhiều hơn. Những kỉ vật như những chiếc cầu thần diệu, nối liền quá khứ, hiện tại và tương lai. Đối với tôi, con búp bê ngôi sao xanh là tất cả. Tôi vẫn luôn giữ cẩn thận con búp bê thay cho lời nói với bà: Cháu nhớ bà lắm. Tôi không dám chắc bà sẽ nghe được lời nói ấy nhưng tôi biết chắc rằng tại một nơi nào đố, bà cũng đang rất nhớ tôi và nhớ cả “ngôi sao xanh”.

Nhằm hỗ trợ học sinh lớp 7 trong việc tham khảo tài liệu môn Ngữ văn, Mytour giới thiệu tài liệu Cảm xúc về những đồ chơi đã qua tay em.

Mong rằng, qua những bài văn mẫu này, học sinh sẽ biết cách viết bài văn biểu cảm, từ đó rèn luyện khả năng diễn đạt và phát triển ý tưởng, hoàn thiện kỹ năng làm bài để đạt điểm cao nhất. Mời bạn xem chi tiết và tải tài liệu .

Cảm xúc khi nhớ về những chiếc đồ chơi đã từng thuộc về mình - Mẫu 1

Cảm xúc với đồ chơi của tôi

Bạn có muốn quay lại tuổi thơ không? Tôi mong muốn điều đó, mặc dù biết chỉ có trong truyện cổ tích mới có. Tuổi thơ đối với tôi quan trọng biết bao. Nó giống như một chiếc hòm đựng những kỷ niệm ngọt ngào của tôi.

Kỷ niệm thường đi kèm với những dấu vết, những vật phẩm. Tôi có nhiều kỷ vật nhưng giữ được ít. Một trong số ít đó là con búp bê nhựa, mặc chiếc váy xanh. Tôi không thể quên nó. Món quà đó không đẹp nhưng đặc biệt với tôi vì đó là món quà đầu tiên và cuối cùng mà bà tặng tôi. Nó giúp tôi lưu giữ những kỷ niệm với bà, người tôi yêu thương từ khi tôi còn bé. Nó mặc chiếc váy xanh - biểu tượng của hy vọng và áo trắng - màu của sự trong sáng, trong trắng. Hồi bé, tôi 'thần tượng' nó. Tôi ước sao mình xinh như búp bê.

Nhưng mỗi khi tôi nói với bà về mong muốn ấy, bà lại ôm tôi và nói rằng tôi xinh hơn búp bê nhiều. Mặc dù biết bà nói để làm tôi vui nhưng tôi vẫn thích. Trẻ con ai không thích được khen ngợi. Tôi còn nhớ, bà đã dạy tôi tắm cho búp bê và nói rằng tôi phải sạch sẽ hơn búp bê. Khi cần khuyên, bà thường nhắc tôi qua búp bê, không bao giờ mắng tôi. Chính vì thế tôi yêu bà. Mỗi khi ôm búp bê, tôi lại nhớ bà. Áo búp bê mang mùi hương của bà, làm tôi muốn ôm nó cả ngày. Đến khi học cấp hai, tôi mới bỏ thói quen ấy. Có búp bê ở bên, tôi cảm thấy được yêu thương, dù búp bê chỉ bé bằng chân tay tôi. Búp bê có vẻ giống bà, luôn che chở, bảo vệ tôi khi cần. Trong lòng tôi, bà như một thiên thần, mang lại cho tôi niềm vui. Tôi từng muốn cất búp bê đi nhưng không thể. Tôi còn nhớ búp bê hơn cả.

Khi buồn, tôi chỉ muốn tâm sự với búp bê. Đôi mắt xanh to tròn của nó khiến tôi tự tin hơn. Búp bê giống như một người bạn, luôn xuất hiện khi tôi cần. Búp bê có vẻ có tâm hồn, có trái tim riêng. Nếu có cuộc thi cho đồ chơi kì diệu, tôi sẽ cho búp bê tham gia. Nó không thể khóc, không thể cười, nhưng nó có cảm xúc.

Có lẽ vì tôi yêu búp bê quá nên tôi tin rằng nó có cảm xúc. Tôi nghĩ rằng búp bê của tôi mang lại hy vọng cho mọi người và giúp họ tin rằng không có gì là không thể nếu họ hi vọng vào tương lai. Vì lẽ đó, tôi đặt tên cho búp bê là: ngôi sao xanh - ngôi sao mang đến hy vọng. Thời gian khiến con người trưởng thành, làm cho kỷ niệm, kỷ vật trở nên quý giá hơn. Nhờ đó, mỗi người cũng biết trân trọng quá khứ và hướng tới tương lai. Kỷ vật như những chiếc cầu kết nối quá khứ, hiện tại và tương lai. Đối với tôi, búp bê ngôi sao xanh là tất cả.

Tôi luôn giữ con búp bê cẩn thận, thay vì nói với bà: Cháu nhớ bà nhiều. Tôi không biết bà có thể nghe thấy hay không, nhưng tôi tin chắc rằng ở nơi nào đó, bà nhớ tôi và nhớ cả “ngôi sao xanh”.

Cảm xúc về những đồ chơi đã từng nằm trong tay em - Mẫu 2

Khi còn nhỏ, bố mẹ đã mua cho em rất nhiều đồ chơi đáng yêu, thú vị. Đối với em, chúng không chỉ là đồ chơi mà còn là những người bạn thân thiết. Thời gian đã làm cho những món đồ chơi ấy hỏng hóc nhưng những kỷ niệm vẫn còn nguyên vẹn, vì chúng nằm trong tâm hồn, không bao giờ bị thời gian xóa nhòa.

Những món đồ chơi thú vị mà em từng chơi vào các dịp đặc biệt như sinh nhật, tết thiếu nhi, tết trung thu, bố mẹ và ông bà của em thường mua tặng em. Em yêu quý tất cả những món đồ chơi đó, vì chúng là biểu hiện của tình thương yêu mà mọi người dành cho em. Những món đồ chơi ấy đã trở thành những người bạn đồng hành cùng em trong suốt thời thơ ấu.

Trong số nhiều món đồ chơi, em thích nhất búp bê baby mà bác em mua. Bác em thăm quê và tặng em con búp bê xinh đẹp. Em luôn muốn có búp bê để trò chuyện như bạn Huệ hay Phương. Ước mơ của em trở thành hiện thực khi bác mua tặng, con búp bê được đóng trong hộp xinh xắn. Em vui mừng khi nhận được món quà này.

Búp bê mà em được tặng có đôi mắt xanh, đôi mày dài và đẹp, sống mũi cao, môi nhỏ và xinh xắn như đóa anh đào. Búp bê có mái tóc vàng óng ả, dài đến ngang thắt lưng, đội vương miện bạc sáng lấp lánh, mặc bộ máy tím nhạt đầy lộng lẫy. Nhìn búp bê, em nhớ đến những câu thơ:

“Cũng mắt nâu, tóc vàng công chúa Cũng xiêm y lộng lẫy cô dâu Nếu như em xuất hiện ngoài đời thực Sẽ khiến bao chàng trai phải cúi đầu”

Em và bạn thích may quần áo mới cho búp bê. Chúng kiếm vải thừa ở nhà cô Phượng thợ may, mang về nhà ướm lên búp bê. Những bộ quần áo chúng may không đẹp mắt nhưng vui vì búp bê có bộ mới. Chúng tổ chức cuộc thi may váy cho búp bê, chọn người may đẹp nhất và thưởng miếng vải.

Mỗi lần thi, đề tài khác nhau, có khi may váy cô dâu, may quần áo dự hội và có khi là quần áo ngủ. Chúng chơi đùa với nhau, búp bê trở thành bạn thân đối với mỗi cô gái. Một món đồ chơi khác em thích, đèn ông sao năm cánh ông nội em tặng nhân dịp Tết trung thu. Ở địa phương em, truyền thống rước đèn ông sao đi quanh làng vào Rằm, vì vậy em vui mừng khi ông tặng món quà bất ngờ này.

Đèn ông sao có năm cánh, làm bằng thanh tre mỏng xếp chồng lên nhau, trên bề mặt ngôi sao được dán giấy màu xanh đỏ rực rỡ, mỗi cánh có những dây kim tuyến đẹp mắt, kết nối với đèn ông sao và tay cầm bằng thanh gỗ tròn, thường sơn màu xanh hoặc đỏ hài hòa với màu sắc của đèn. Vào đêm trung thu, chúng tôi tập trung lại để mang đèn đi khắp nẻo đường làng, vừa đi vừa hát bài đồng giao quen thuộc:

“Chiến đèn ông sao sao năm cánh tươi màu Cán đây rất dài cán cao quá đầu Em cầm đèn sao em hát vang vang Đèn sao tươi màu của đêm Rằm liên hoan”

Đó là hai món đồ chơi em yêu thích nhất, dù chúng không còn nhưng kỉ niệm bên chúng không thể quên. Đó là những kí ức tươi đẹp của tuổi thơ, gắn với lứa tuổi hồn nhiên, ngây thơ đầy mơ mộng.

Cảm xúc về những đồ chơi đã qua tay em - Mẫu 3

Cảm xúc về những đồ chơi đã qua tay tôi

Thuở bé, mỗi người đều có một món đồ chơi đặc biệt, thân thiết. Với tôi, món đồ chơi ấy là con búp bê xinh xắn. Tôi và búp bê có những kỷ niệm khó quên.

Búp bê của tôi được mẹ tặng khi tôi vào lớp Một. Nó dễ thương, cuốn hút tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi nâng niu chăm sóc nó như đứa em nhỏ của mình. Từ khi có búp bê, tôi vui hẳn lên. Búp bê trở thành người bạn không thể thiếu đối với tôi...

Một lần, tôi đã làm mất búp bê bé nhỏ của mình.

Buổi tối hôm ấy, trước khi đi ngủ, tôi đọc câu chuyện Cuộc chia tay của những con búp bê cho 'đứa em' của mình. Đọc xong, tôi tâm sự với búp bê. Tôi thấy thương hai anh em búp bê trong câu chuyện, chúng đã bị chia lìa. Chắc chúng đau khổ lắm!

Tôi nghĩ, búp bê nhỏ của mình cũng cảm thông với anh em búp bê trong câu chuyện. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ rời xa búp bê như người em trong câu chuyện. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và giật mình sửng sốt vì không thấy búp bê đâu. Tôi lục tung cả nhà lên nhưng vẫn không thấy bóng dáng người bạn nhỏ yêu quý của mình. Suốt mấy ngày, tôi ủ ê tự hỏi không biết búp bê đi đâu. Tôi may thêm cho búp bê mấy bộ quần áo đẹp, trong lòng hi vọng sẽ tìm lại được em.

Một tuần trôi qua.

Một buổi sáng tỉnh dậy, tôi nghe tiếng chú mèo mướp “meo meo” ầm ĩ bên ngoài cửa sổ. Tôi choàng mở mắt và sững sờ thấy miệng chú mèo mướp ngậm ngang người búp bê yêu quý của tôi. Tôi lao đến mở cửa sổ, ôm lấy em. Từ bây giờ tôi sẽ không bao giờ để em xa tôi nữa.

Búp bê ngày nào đến giờ tôi vẫn còn giữ. Những câu chuyện năm xưa đến giờ tôi vẫn đọc. Chúng nhắc nhở tôi nhớ lại những câu chuyện đã qua và có ý thức giữ gìn những kỉ niệm tuổi thơ đẹp đẽ.

Cảm xúc về những đồ chơi đã qua tay tôi - Mẫu 4

Khi còn nhỏ, khoảng 4 tuổi, tôi được mẹ để tiền mua một món quà đặc biệt. Đó là một con lật đật, tuy không đắt tiền nhưng tôi rất yêu quý. Tôi coi con lật đật như một báu vật của tuổi thơ. Đây là món quà ý nghĩa nhất từ trước đến nay và cũng là món quà đầu tiên mà mẹ tặng cho tôi. Cho đến bây giờ, tôi vẫn giữ món quà này.

Con lật đật làm bằng nhựa, với nhiều màu sắc sặc sở. Hình thù con lật đật đáng yêu, béo tròn báo trục, giống như một khối cầu tròn xoe. Nó có cái bụng phệ như bụng ông địa trong đoàn múa lân. Cái đầu nhỏ tròn, gắn liền với thân hình không cố định và không có tay chân. Tôi yêu quý nó không chỉ vì đẹp mà nó còn chứa đựng tình cảm của mẹ dành cho tôi. Nó rất dễ thương, luôn đứng yên trên đầu giường của tôi. Mỗi khi sờ vào, nó lại lắc lư và nở nụ cười tươi.

Tôi tự hào về món quà này vì đó là sự chăm sóc, dành dụm của mẹ. Nó là biểu tượng của tình cảm và quan tâm mẹ đã dành cho tôi. Mẹ đã cho tôi vóc hình, cho tôi ăn mặc. Mẹ còn cho tôi một thời thơ ấu trong sáng. Tôi cảm ơn mẹ vì món quà quý giá này. Nó không chỉ là một món đồ chơi mà còn là một món quà có ý nghĩa rất lớn. Vì con lật đật chẳng bao giờ bị ngã, dù đặt nó nằm xuống ở tư thế nào thì nó vẫn đứng lên nhanh chóng vì thế nó có tên là 'con lật đật'.

Khi ngã và khóc, mẹ đã đưa con lật đật ra cho tôi và nói rằng: 'Con nhìn xem! Lật đật ngã mà đã khóc đâu. Nó lại đứng chững lên rồi này'. Thế là tôi nín khóc. Trong suốt năm tháng cầm sách tới trường, món quà này đã trở thành người bạn thân thích của tôi. Mỗi khi buồn hay vui, tôi đều chia sẻ cùng nó. Nhìn thấy nó, tôi cảm thấy như được mẹ ở bên, đang nhắc nhở, động viên tôi: 'Hãy cố gắng lên con, đừng nản lòng, nếu vấp ngã thì hãy đứng lên. Hãy noi gương theo con lật đật, nó chẳng bao giờ khóc khi ngã cả. Mẹ và lật đật sẽ mãi ở bên con'.

Bây giờ tôi mới hiểu hết ý nghĩa của món quà mẹ tặng. Thế nên tôi rất quyết tâm, vượt qua những khó khăn để biến mong ước của mẹ thành hiện thực.

Cảm xúc về những đồ chơi đã qua tay em - Mẫu 5

Vì nhà có hai anh em trai, bố mẹ thường mua cho em đồ chơi là ô tô, xe tăng, máy bay, cần cẩu... Em thích và coi chúng như những người bạn thân thiết.

Em nhớ cảm giác hạnh phúc khi nhận từ tay mẹ hộp đồ chơi to. Đó đủ các loại ô tô: xe du lịch, xe khách, xe tải, xe ben và cả xe cứu hỏa giống y như thật. Xe du lịch nhỏ màu trắng, xe buýt dài màu xanh dương, xe tải, xe ben màu nâu, cần cẩu màu cam, xe tăng màu lá cây, xe cứu hỏa màu đỏ. Tất cả được sắp xếp trên sàn nhà làm cho không gian trở nên rộn ràng và sinh động!

Em và anh Bi thường thay phiên nhau đóng vai lái xe. Hai anh em tưởng tượng ra nhiều tình huống khác nhau. Anh Bi lái xe du lịch đến gần em, cất giọng mời mọc: 'Anh Hai ơi! Mời anh lên xe! Xe mới của em êm ái và mát mẻ. Em sẽ đưa anh đến Vũng Tàu tắm biển!'

Sau đó, anh ấn còi 'miệng' của xe, tiếng còi vang vọng trong nhà. Chiếc xe chạy nhanh. Anh Bi thích thú, mỉm cười hạnh phúc.

Đến lượt em lái cần cẩu. Các 'kiện' hàng được làm từ nhựa, cao su để cu Bi lắp ghép. Hàng hóa được cột kỹ lưỡng rồi móc vào chiếc móc thép ở đầu cần cẩu. Em nhấn nút công tắc, cần cẩu nhấc từ từ kiện hàng lên cao, đặt vào thùng xe tải. Hai anh em mải mê chơi không biết chán.

Hấp dẫn nhất là trò lái tàu hỏa. Đoàn tàu gồm một đầu máy và chín toa nối với nhau. Trên đầu máy cắm một lá cờ đỏ sao vàng, hai bên gắn huy hiệu của ngành đường sắt Việt Nam. Chiếc ống khói khá lớn nổi cao trên nóc tàu. Trước tay lái, trưởng tàu trong bộ đồng phục đang chăm chú nhìn về phía trước.

Tàu chạy bằng pin trên đường ray sẵn có. Chiều nào, em rủ cu Bi cùng chơi. Tu tu tu. Xình xịch. Xình xịch. Đoàn tàu cất lên tiếng còi lanh lảnh chào tạm biệt sân ga để bắt đầu cuộc hành trình từ thành phố Hồ Chí Minh đến thủ đô Hà Nội.

Em thích nghe tiếng còi tàu vì nó gợi trí tưởng tượng của em về những vùng đất mới mẻ trong Tổ quốc. Em như được nhìn thấy ngay trước mắt phong cảnh tuyệt vời hai bên đường: rừng núi uốn lượn, biển cả bao la, những cánh đồng trải rộng tới chân trời. Đất nước mình thật là đẹp như tranh!

Năm nay em đã học lớp 7. Thời gian chơi ít dần nhưng em vẫn nhớ đến những đồ chơi thân quen. Ngày ngày nhìn thấy chúng, em thường cảm thấy như được gặp lại những người bạn thân yêu của tuổi thơ.

Nội dung được phát triển bởi đội ngũ Mytour với mục đích chăm sóc và tăng trải nghiệm khách hàng. Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng liên hệ tổng đài chăm sóc: 1900 2083 hoặc email: [email protected]

Chủ đề