Edit: Vân Linh Nhược Vũ Tô Tiểu Đường vội hỏi: "Sao vậy?" Tống Thu Thu lướt qua lướt lại bình luận, nổi giận đùng đùng: "Vốn chỉ có sinh viên trường chúng ta ăn mừng Nguyệt bảo và đại thần giành thắng lợi, ai ngờ fans của Kỳ Trăn đột nhiên từ đâu chui ra, công kích Nguyệt bảo đủ loại.." Mấy bình luận đầu tiên thì còn khá bình thường, nhưng càng về sau lại càng quá đáng. [ Có nhầm không vậy! Chỉ biết núp trong xó thủ dâm tinh thần, các người nghĩ đội tuyển quốc gia dễ vào thế sao? ] [ Đúng thế! Chỉ phát huy tốt tại một trận đấu mà thôi, có gì hay mà đắc ý chứ, các người biết Kỳ Trăn cố gắng thế nào không? Bởi vì chị ấy phạm sai lầm một lần, các người liền giễu cợt bác bỏ mọi cố gắng của chị ấy, đây là tư chất của đại học A sao? ] Tô Tiểu Đường sốt ruột: "Fuck! Quá đáng thế sao?" Kỳ Nguyệt không ngạc nhiên lắm với tình huống phát triển này. Trước kia cũng nhiều lần như vậy, dù Kỳ Trăn thua vẫn nhận được vô số an ủi và khích lệ, người thắng giải như cô thì ngược lại trở thành kẻ sai... Trước kia cô có thể không thèm để ý, nhưng lần này, fans của Kỳ Trăn lại quá đáng đến độ mắng cả đại học A ủng hộ cô. "Tức chết tớ! Cô ta yếu đuối thì cô ta có lý chắc?" Tống Thu Thu vén tay áo chuẩn bị khai đao. Tô Tiểu Đường cũng đăng nhập vào tài khoản của mình. Tống Thu Thu đạp vào ghế Giang Lãng thúc giục: "Phân Đội Ăn Dưa của chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia! Các cậu có tài khoản chưa! Mau cùng nhau tiến lên, cắn chết đám ngu ngốc này đi!" Giang Lãng vén tay áo: "Đương nhiên! Chờ tôi tìm tài khoản!" Lăng Phong: "Tôi quên mật khẩu, chờ tôi tạo tài khoản mới đã..." Tống Thu Thu: "Không cần, tôi cho cậu một cái, tôi nhiều tài khoản!" Kỳ Nguyệt cau mày, cô sợ họ sẽ vì mình mà lên mạng gây chuyện, vì thế vội nói: "Các cậu đừng nóng, chuyện này nguyên do bởi tớ, tớ sẽ tự đăng bài." Đang lúc mọi người đang bận rộn, Cố Hoài mở miệng: "Nhìn bài viết mới nhất đi." "Hả? Bài viết của ai?" Tống Thu Thu vội tải lại trang, sau đó liền thấy quản trị viên của diễn đàn đại học A đích thân đăng bài. ... [ Xin lỗi, các bạn fan của người nào đó, đầu tiên, chúng tôi chỉ đang ăn mừng trường chúng tôi đoạt giải, không có bất kì người nào giễu cợt và bác bỏ công sức của Kỳ Trăn tiểu thư. Về việc cô ấy có cố gắng hay không, nếu các bạn vẫn còn sức phán đoán cơ bản nhất, tôi đề nghị các fan hâm mộ chân chính hãy thống kê lại thành tích của cô ấy trong hai năm qua rồi tự nhận xét. Thứ hai, tôi vừa lấy được một phần tư liệu, tôi sẽ công bố lý lịch của bạn học Kỳ đến từ ngành nông học tại đây nhé. Úi chà, không ngờ bạn học Kỳ của chúng ta lại là thành viên của đội tuyển quốc gia, hơn nữa còn thuộc cấp bậc "Kiện tướng thể thao" nha. Ngoài ra còn một chuyện khá thú vị nữa, đối chiếu với những ghi chép khi bạn học Kỳ tham gia thi đấu, phần lớn đều trùng với các cuộc thi mà Kỳ Trăn tham gia, các bạn đoán xem tôi thấy gì nào? Nhiều cuộc tranh tài như vậy, Kỳ Trăn chỉ thắng Kỳ Nguyệt một lần, những lần khác đều thua cả. Những tài liệu này đều có trên mạng, nếu các bạn không tin thì có thể tra thử. ] Bài viết của quản trị viên vừa được đăng lên, fans của Kỳ Trăn lập tức ỉu xìu. Tuyệt nhất là quản trị viên còn đăng kèm theo một bản khai thật dài, thời gian thi đấu và thứ hạng đều được đánh dấu rõ ràng. Thậm chí còn nghiêm cẩn ghi nguồn của tư liệu... Dùng số liệu nói chuyện, hoàn toàn không có chỗ nào để phản bác. Tống Thu Thu kích động đến mức suýt chút nữa lật bàn, chống hông ngửa mặt lên trời cười to: "A ha ha ha, múa rìu qua mắt thợ sao! Lại dám làm càn ở địa bàn của chúng ta à! Nhìn đoạn tài liệu này đi, còn ghi cả nguồn. Cách ghi nguồn tiêu chuẩn không thiếu một dấu câu này... đây là đang viết luận văn hả???"
P1 - Chương 1
CON NUÔI CỦA GIÁM MỤC
Khẩu mắc-xim (1) trên miarađo (2) vẫn tiếp tục nhả đạn. Từ cao, giọng ục ục của nó càng hách dịch, lấn át tiếng nổ rộ thật căng của hàng trăm súng trường, tiểu và trung liên khác. Giữa đêm tối, đạn của nó vạch một đường đỏ ối, xắt khu trung tâm khỏi vòng ngoài đồn đã bị quân ta tràn ngập. Cũng từ miarađo, thỉnh thoảng một quả lựu đạn O.F nụ xòe sáng rực lao xuống vùng bóng đen và tiếp liền tiếng nổ "oành" thách thức.
Luân xem đồng hồ tay: 1 giờ 25. Trận đánh đã kéo dài hơn tiếng đồng hồ rồi. Tiểu đoàn chủ lực của anh – tiểu đoàn 420 – nhận nhiệm vụ hạ đồn Biện Tạ trong chiến dịch giải phóng tuyến kinh Phụng Hiệp. Đồn Biện Tạ phụ trách hệ phòng thủ nam huyện lỵ, là căn cứ cấp đại đội mạnh nhất. Khu đồn chia làm ba cụm lô cốt, giữa có một đồn xây đá. Một trung đội Âu Phi thủ nơi xung yếu nhất, ba trung đội BVN (3) thủ ba cụm lô cốt. Chỉ 5 phút sau khi bộc phá mở rào, tiểu đoàn 420 đã làm chủ ba cụm lô cốt. Nhưng tiểu đoàn không thể tiếp cận bọn Âu Phi chỉ vì cái miarađo quái ác kia.
Những cáng thương binh ì ọp lội trên ruộng – mùa khô bắt đầu hơn tháng nay, song đám ruộng quanh đồn Biện Tạ lọt vào chỗ trũng, vẫn còn sình nhão. Mỗi lần cáng thương binh qua mặt anh, Luân xốn xang như nằm trên ổ kiển lửa.
Tiếng súng quanh đây, có vẻ đã ngưng. Nghĩa là các đơn vị địa phương đã thu xếp gọn hàng chục đồn và lô cốt lẻ. Trong khi đó, "anh Hai 420" chưa "tính sổ" xong đồn Biện Tạ.
Luân liếc chừng Vũ Thượng. Ánh sáng của hỏa khí từng chặp lóe lên gương mặt người chính trị viên – hàm anh nổi vồng. Nhưng tại sở chỉ huy trận đánh hôm nay còn có một nhân vật cao hơn: Lưu Khánh. Ông mang cấp chức Liên trung đoàn phó, đặc phái viên của Bộ tư lệnh phân liên khu.
Lưu Khánh ngồi bẹp phía sau một công sự đất, mùi bùn nực mũi. Quanh ông, máy ragônô quay nặng nề, ma-níp của hiệu thính viên gõ liên hồi. Cằm vuông, râu cạo nhẵn nhưng vẫn để lại một vệt xanh chạy từ mang tai. Lưu Khánh nghiêm nghị giống như truyền thuyết về ông ta: cười một phần mười mép, hà tiện lời đến mức ngôn ngữ của ông chỉ quanh quẩn có: ừ, không, thôi được, hử, coi chừng...
|